Chương trước
Chương sau
-"Chả nhẽ căn phòng này còn có ai ngoài ngươi?" Lăng Thiên lườm nguýt Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ ngó trước ngó sau, nàng tìm kiếm hi vọng nhỏ nhoi nào đó, tìm kiếm Nhã Phi tỉ tỉ hay Tiểu Y Tiên đang lén lút trong phòng nhưng tiếc là không!
Căn phòng vẫn chỉ có 3 người, Lăng Thiên đang ngồi, Lôi Mị đang bú c-c hắn và bản thân nàng.
-"Có-Có cần thiết phải cời y phục không?" Lâm Phỉ rụt rè hỏi.
-"Ngươi nói xem?" Lăng Thiên cười nhếch miệng.
Lúc này, Lâm Phỉ cần phải đấu tranh tư tưởng, một là giống như vị bằng hữu thân thiết Lôi Mị của nàng, khả năng nàng cũng sẽ phải phục thị Lăng Thiên, còn hai là nàng chạy ra ngoài, không có khảo hạch gì nữa.
Về phương án 2, nàng chỉ vừa mới nghĩ tới liền lập tức lắc đầu. Có lẽ nếu nàng chạy đi hiện tại thì không cần phải dâng hiến thân thể mình ra thật, nhưng chạy mãi cũng đâu khác gì con khỉ nào đó mãi mà không thể thoát khỏi phật tổ như lai, cuối cùng trong tương lai nàng vẫn phải làm điều đó thôi, có thể lại là còn với một tên nam nhân khác kém xa vị công tử sư phụ này.
Phương thức 50/50, khi phương án sai đã bị loại bỏ thì còn duy nhất một phương án!
-"Đươ-Được rồi, ta tới..." Lâm Phỉ lí nhí nói, sau đó bước dần về phía Lăng Thiên.
Đã quyết định, Lâm Phỉ cũng liền vừa bước tới vừa tụt quần xuống, từng kiện xiêm y cứ thế mà rời bỏ thân thể nàng.

Bình thường, nàng vô cùng hoạt bát, so với Lôi Mị thì nàng quyết đoán hơn một bậc, nhưng không hiểu sao trong chuyện này, nàng lại không có dũng khí xé phăng xiêm y như Lôi Mị.
Cứ như thế, khi tới trước mặt Lăng Thiên, cơ thể Lâm Phỉ đã hoàn toàn trần trụi, mặc cho người nam nhân này đang dùng ánh mắt xâm lăng mà đánh giá cơ thể nàng.
Lâm Phỉ với mái tóc vàng kết thành búi 2 bên trông vô cùng dễ thương, nó mô tả rất rõ tính cách hoạt bát của nàng. Chiều cao của Lâm Phỉ thì cũng tương đương so với Lôi Mị, ngay cả độ săn chắc của bờ mông cũng như số lượng mỡ trên cơ thể cũng vậy.
Nếu như không phải gương mặt và mái tóc, có lẽ nhiều người có thể tưởng tượng rằng Lâm Phỉ và Lôi Mị chính là 2 tỉ muội ruột thịt, tiếc là, bộ ngực của nàng so với Lôi Mị thì nhỏ hơn một chút và... lông thì lại nhiều hơn!
-"Ngực hơi bé!" Lăng Thiên mặt nghiêm túc kết luận.
Bị Lăng Thiên trần trụi phê bình càng làm Lâm Phỉ thêm ngại ngùng hơn, nàng nhắm tịt mắt lại rồi hét to:"Cô-Công tử sư phụ, ngài mau mau kiểm tra thiên phú của ta nhanh đi!"
Tuy vậy, trong lòng nàng biết rõ, thân thể nàng chắc chắn bị Lăng Thiên đánh trượt, sau đó... sau đó nàng sẽ cùng với Lôi Mị, đồng thời mà phục thị lấy Lăng Thiên a.
Lăng Thiên nhìn Lâm Phỉ mỉm cười, hắn đùa giỡn nói:"Chỉ là kiểm tra thiên phú, sao ngươi phải căng thẳng đến vậy?"
Nghe Lăng Thiên nói như vậy, Lâm Phỉ cũng không vì thế mà buông lỏng cảnh giác, ai biết hắn sẽ lại ngay lập tức tạt cho nàng một gáo nước lạnh đây?
-"Ngươi..." Lăng Thiên kéo dài giọng.
"Biết ngày mà, là thất bại. Ta lại phải giống Lôi Mị dùng cơ thể mình để câu dẫn hắn thôi" Lâm Phỉ chắc như đinh đóng cột suy nghĩ.
-"...Thông qua!"
-"Được rồi công tử sư phụ, ta biết ta thiên phú không tốt, thế nên ta nguyện ý giống như Lôi Mị nàng-" Lâm Phỉ thờ dài một hơi định nói tiếp, nhưng nàng bất chợt vừa nhớ tới gì đó, đờ đẫn nhìn Lăng Thiên dò hỏi:"Ngài-Ngài vừa nói ta... thông qua!"
Lăng Thiên gật đầu, hài lòng nói:"Đúng, ngươi thông qua. từ giờ ta sẽ để Nhã Phi dạy ngươi luyện đan!"
-"Có chắc là ta thông qua?" Lâm Phỉ lại lần nữa dò xét.
-"Ngươi là không muốn trở thành luyện dược sư tài ba?" Lăng Thiên cau mày hỏi.
Một bước lên thiên đường lúc này đối với Lâm Phỉ làm nàng tạm thời không tin nổi, nàng cứ thế mà đứng đó ngơ ngác.
Phía bên dưới háng Lăng Thiên, Lôi Mị đang cặm cụi mà bú liếm lấy c-c của hắn cũng vì thế mà ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phỉ với ánh mắt thù hằn.
Trước đó, nàng còn mong Lâm Phỉ cũng trượt tư cách, cũng sẽ giống như nàng tụt xuống, dùng thân thể mình để phục vụ Lăng Thiên, nhưng ai ngờ...

-"Chúc mừng Lâm Phỉ, ngươi làm tốt lắm, ta có nên từ bây giờ gọi ngươi là Lâm Phỉ tiểu thư không?" Lôi Mị giọng nói chua chát hỏi.
Hiện tại, nàng đang dùng cơ thể để làm Lăng Thiên thay đổi cách nhìn, nhưng trong nội tâm Lôi Mị cũng hiểu, thiên phú của nàng đâu thể thay đổi được, thứ nàng đang làm chỉ là níu kéo chút hi vọng, níu lấy vị công tử thần bí dường như đến từ trung châu này, để cho hắn cần có nàng, cần cơ thể nàng, ít nhất có thể mang theo nàng đi đây đi đó, nhờ thế mà nàng có thể dựa hơi hắn một chút, bởi với Lôi Mị, làm đuôi phượng vẫn là hơi đầu gà mà.
Câu nói của Lôi Mị như tiếng chuông đánh vỡ sự im lặng bên trong Lâm Phỉ làm nàng tỉnh giấc, nàng quay người lại nhìn Lôi Mị, giọng có hơi chút nghẹn ngào nói:"Ngươi, ngươi đâu cần phải như thế!"
-"Ngươi từ nay sẽ là đệ tử của công tử sư phụ, hóa thân thành cửu thiên tiên nữ bay lượn chín tầng trời, còn ta giờ vẫn đang trong "khảo hạch", làm sao có thể sánh vai cùng ngươi?" Lôi Mị giễu cợt.
Nhìn bằng hữu thân thiết chua chát nói ra điều đó, Lâm Phỉ không những không tức giận trái lại càng nàng làm thêm chua xót.
Vì cái gì mà 2 người vốn dĩ thân thiết với nhau đến như vậy lại rơi vào tình cảnh này?
Vì cái gì mà bình thường luyện đan, nàng luôn kém Lôi Mị một chút nhưng lần này kiểm tra thiên phú nàng lại vượt lên?
Vì cái gì mà tình cảm của 2 người giờ đây lại chuẩn bị rớt xuống ngàn tầng?
"Không, ta không muốn!" Lâm Phỉ điên cuồng nghĩ, sau đó lao tới, ôm chầm lấy Lôi Mị.
-"Không, ta không muốn mất ngươi, ngươi vĩnh viễn là bằng hữu tốt nhất của ta, cho dù để ta bỏ qua cơ hội thông qua lần khảo hạch này cũng được, ta chỉ cần cùng với ngươi thôi!" Lâm Phỉ ôm lấy Lôi Mị òa khóc nói ra.
-"Lâm Phỉ, ngươi..." Lôi Mị sững sờ, nàng không nghĩ Lâm Phỉ lại là người như thế.
Thật nực cười, nàng trước đó đối với Lâm Phỉ chỉ có sự ghen tức, nàng căm phẫn Lâm Phỉ nhưng hóa ra, tất cả đều là lỗi của nàng, nàng đã quá đần độn khi suy nghĩ về vị bằng hữu thân thiết của mình như thế.
Lâm Phỉ trái lại lại không có trách móc nàng, còn nguyện vì nàng mà bỏ qua cơ hội trời ban này.
Thật là một bầu trời tư cách a...
Lôi Mị lúc này cũng không kìm được nước mắt, nàng ôm chầm lấy Lâm Phỉ mà cùng nhau khóc, trong khi thân thể 2 người lúc này cũng đều trần chuồng.
-"Thế nào Lâm Phỉ, ngươi xác định bỏ qua cơ hội này?" Lăng Thiên cười hỏi.
Lâm Phỉ gạt đi nước mắt, nàng nhìn Lăng Thiên điềm nhiên nói:"Công tử, ta muốn "khảo hạch" lại giống như Lôi Mị, có lẽ ta nghĩ ngài cũng đã sai lầm khi nói ta thông qua!"
Lăng Thiên mỉm cười, cuối cùng thì hắn cũng có được 2 nàng, nhưng may mắn không phải là những con búp bê chỉ biết vâng vâng dạ dạ mà là 2 người nữ nhân có cá tính a...!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.