Chương trước
Chương sau
Cứ như thế, Long Vũ Âm liền điềm nhiên trở thành đệ tử của Lăng Thiên.
Ngày qua ngày, không chỉ sau giờ lên lớp, Long Vũ Âm còn chủ động tới biệt viện của Tiêu Ngữ để tìm gặp Lăng Thiên, điều này khiến cho Tiêu Ngữ vô cùng tức giận, còn giận vì lí do gì thì chỉ có nàng mới biết...
-"Sư phụ, thế này đúng chưa?" Trong sân, lúc này Long Vũ Âm đang đứng trung bình tấn, một tay ra quyền rồi quay qua hỏi Lăng Thiên.
-"Ừm, dáng cần chỉnh một chút!" Lăng Thiên bước ra đằng sau Long Vũ Âm, dí sát người hắn vào sau lưng nàng rồi chỉnh lại tư thế.
Long Vũ Âm nhận thấy có vật gì đó cứng cứng đang đâm vào mông mình, nàng biết đó là thứ gì nhưng hiển nhiên nàng không nghĩ rằng sư phụ cố tình quấy rồi tình dục, bởi lẽ ở Vũ Thần tông này, tôn sư trọng đạo rất khắt khe.
Lăng Thiên cứ thế dạy Long Vũ Âm cách sử dụng Haki, thực chất không cần thiết phải va chạm thân thể, nhưng ai bảo nàng quá quyến rũ đây, không chiếm tiện nghi mới là đồ con lừa, thế nên mỗi ngày Long Vũ Âm tới là mỗi ngày Lăng Thiên lại quấy rối tình dục nàng, hết cọ con c-c của hắn vào bờ mông Long Vũ Âm rồi lại thỉnh thoảng bóp lấy cặp vú mềm mại kia...
Long Vũ Âm một lòng hướng võ, thế nên theo nàng thấy việc va chạm cơ thể vài chỗ nhạy cảm đó hoàn toàn là bình thường, ngược lại điểu đó còn chứng minh rằng, sư phụ rất quan tâm tới nàng...
Long Vũ Âm thật ngốc đến đáng yêu...
Quay trở lại việc dạy học, Haki sắc màu vũ trang bản nguyên không thuộc thế giới này nên với một thiên tài đỉnh cấp như Long Vũ Âm ban đầu cũng có chút khó khăn, Lăng Thiên nhớ rằng hắn phải mất đến 1 tuần mới khiến cho Long Vũ Âm có thể biến ra Haki sắc màu vũ trang được... dù cố hết sức nhưng độ rộng chỉ cỡ cái móng tay và màu sắc hiện ra cũng vô cùng nhạt.

Mặc dù vậy, Long Vũ Âm cũng hết sức vui mừng, nàng ngay lập tức dùng tay không có bọc Haki đâm xuyên qua lớp đá dày, thấy tay mình hoàn toàn không có chút đau đớn nào, trái lại hòn đá kia còn bị mình khoét một lỗ nhỏ trong khi không hề sử dụng chút lực lượng thiên đạo nào.
-"Sư phụ! Ta thành công rồi!" Long Vũ Âm vì quá vui sướng nên nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Lăng Thiên, đôi chân vắt ngang hông hắn tựa như một đứa trẻ khi được điểm 10 vậy.
Cảm nhận thấy bầu vú mềm mại đó của nàng đang chạm vào ngực, ngay lập tức con c-c của Lăng Thiên liền cứng lên, dần dần chạm vào nơi tư ẩn bên dưới.
Long Vũ Âm cảm thấy như thế, có chút đỏ mặt, định nhảy xuống thì Lăng Thiên đã nhanh tay hơn, hắn đưa 2 tay ra ôm lấy Long Vũ Âm rồi giả vờ ngã xuống.
-"Âm nhi, ngươi thật là giỏi, nhưng phấn khích quá làm ngã ta rồi này!" Lăng Thiên nhân cơ hội ôm chặt lấy Lăng Thiên, trên miệng khen đánh trống lảng trong khi con c-c mình thì cọ lấy cọ để vào cái l-n nàng mà kích thích.
Dù trên người còn mặc đẩy đủ quần áo, nhưng hiển nhiên dâm uy của Lăng Thiên vẫn rất lớn, nhưng nàng thấy Lăng Thiên khen mình nên quên béng mất việc phải đứng lên.
Thấy cơ thể Long Vũ Âm đang dần trở lên nóng rực, mặt mũi nàng lại ửng đỏ trong khi không có bảo hắn buông ra nên Lăng Thiên có chút tâm động, nói:"Âm nhi, ta-"
-"È hèm!" Một tiếng ho vang lên cắt đứt 2 người.
Long Vũ Âm chợt tỉnh lại, vội vàng nhảy cẫng lên, chỉnh chu lại quần áo, khom người nói:"Đa ta sư phụ, Âm nhi sẽ mau chóng trở về nhà luyện tập tiếp, tạm biệt sư phụ" Nói xong, nàng hóa thân thành một cơn gió vù vù biến mất khỏi nơi đây.
Lăng Thiên nhìn lại, người đến là Tiêu Ngữ, hắn thấy nàng mặt mũi có chút tức giận, hiển nhiên là đã chứng kiến hình ảnh kích thích đó giữa hắn và Long Vũ Âm rồi.
-"Tiêu Ngữ huynh, có chuyện gì sao?" Lăng Thiên đứng lên, vô cùng tự nhiên hỏi Tiêu Ngữ.
-"Ta không phản đối việc huynh tìm nữ nhân, nhưng dù sao đây cũng là biệt viện của ta...!" Tiêu Ngữ hơi hơi khó chịu.
Ngửi thấy trong lời nói có chút chua chua, hiển nhiên Tiêu Ngữ không phải khó chịu vì Lăng Thiên dẫn gái về nhà mà là nàng đang ăn dấm.
-"Vậy ta chuyển ra ngoài nhé?" Lăng Thiên giả vờ có chút buồn rầu hỏi.
Tiêu Ngữ sững sờ, hiển nhiên nàng không nghĩ Lăng Thiên lại nói thế, điều này khiến nàng càng thêm bực tức:"Không được, huynh phải ở lại đây! ta không cho phép huynh rời đi!"
-"Nhưng mà ta còn phải dạy Vũ Âm luyện võ, ta sợ làm ảnh hưởng tới huynh!" Lăng Thiên giả vờ giả vịt nói.
Tiêu Ngữ đứng trước việc phải chọn lựa xem khả năng phải chứng kiến Lăng Thiên ve vãn người khác cùng việc không còn có hắn ở đây làm nàng có chút tâm loạn rối bời, một lúc sau nàng cắn răng:"Được rồi, huynh có thể tiếp tục dạy Long Vũ Âm luyện võ, nhưng đừng làm những hành động kích thích đó nữa vì ta còn muốn thanh tĩnh tu luyện!"
Nói xong, Tiêu Ngữ liền chạy vào phòng, đóng cửa cái ruỳnh, mặt mũi hờn dỗi thì thầm:"Đồ ngốc!"
Lăng Thiên nhìn bóng lưng Tiêu Ngữ rời đi, có chút nghiền ngẫm cười cười:"Xem ra cá đã cắn câu rồi...!"
Long Ấn thế gia, biệt viện của Long Vũ Âm.
Chạy nhanh về nhà, Long Vũ Âm trên gương mặt vẫn còn có chút đỏ ửng, không biết vì vừa cùng Lăng Thiên thân mật tiếp xúc hay do vừa thành công luyện được Haki sắc màu vũ trang nữa.
Nàng đứng trước gương, cứ thế nhìn xem dáng người ngạo nhân của mình, xoay đi xoay lại, thỉnh thoảng còn đỏ mặt, tủm tỉm cười một mình rất khó hiểu...
Bất chợt, Long Vũ Âm cảm giác được phía sau có người, chợt quay lại, chứng kiến thân ảnh kia, trên gương mặt ngay lập tức chuyển sang lạnh lùng nói:"Ngươi tại sao lại ở đây?"
-"Sư muội, đã lâu không gặp!" Người đến là Ứng Nguyệt Như, vẫn là cái dáng vẻ tựa thiên nhân mà tới, không nhiễm chút bụi trần nào của thế gian...
-"Yêu nữ, ngươi hại chết sư phụ, nếu không phải tổ huấn thì ta đã sớm ra tay giết ngươi rồi!" Long Vũ Âm mặt phủ đầy băng nhìn Ứng Nguyệt Như, dù nàng biết, hiện tại nàng vẫn chưa thể chiến thắng được.
Nhắc tới sư phụ, hiển nhiên không phải là Lăng Thiên mà là một người khác, người này từng là sư phụ của cả Long Vũ Âm và Ứng Nguyệt Như.
-"Sư phụ lão nhân gia đã đến hồi kết, chỉ là nàng mượn tay ta để ra đi cho thanh thản thôi!" Ứng Nguyệt Như giải thích.
-"Dù ngươi có giải thích thế nào thì ta tuyệt đối không tin!" Long Vũ Âm lạnh lùng nhìn sang Ứng Nguyệt Như.
Thấy vị sư muội mình vẫn giữ thái độ đó, Ứng Nguyệt Như có chút cười khổ, nàng nói tiếp:"Đừng khó chịu với ta như thế, về sau chúng ta còn thân hơn cả tỉ muội ruột thịt đấy!"
-"Cái gì? Ngươi có thể nhìn thấy tương lai? Ngươi đã học xong Thiên Diễn thuật? Ngươi sẽ chết đấy!" Long Vũ Âm sắc mặt đại biến, hồi trước sư phụ nàng từng nói, bất cứ ai học thành công Thiên Diễn thuật, có thể soi thấu thiên đạo, nhìn vận mệnh của mỗi người nhưng tất cả đều sẽ không có một kết cục tốt, sư phụ nàng khi trước cũng vậy, nhưng hiển nhiên nàng không chấp nhận điều đó nên đổ hết mọi tội lỗi cho Ứng Nguyệt Như.
-"Ai mà chả sẽ có lúc chết, nhưng mà..." Nói tới đây, Ứng Nguyệt Như có chút ý vị thâm trường nhìn sang Long Vũ Âm rồi nói tiếp:"Nhưng ta sẽ không chết bởi vì tu luyện Thiên Diễn thuật đấy, ta còn biết từ nay về sau ta sẽ sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc nữa cơ, không chỉ như thế, muội và ta đều sẽ cùng nhau hạnh phúc...!"
Nhìn Ứng Nguyệt Như rời đi, Long Vũ Âm vẫn còn thẫn thờ, nàng không hiểu lời nói của Ứng Nguyệt Như có nghĩa là gì? Tại sao tương lai cả 2 người đều cùng nhau hạnh phúc? Nhưng có một điều nàng đọc được từ lời nói của Ứng Nguyệt Như là, sư tỉ mình tuyệt đối sẽ không bước trên con đường như của sư phụ và những người khác, chết bởi Thiên Diễn thuật...!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.