Chương trước
Chương sau
Lúc Lăng Thiên đang trò chuyện với Vân Linh thì đằng xa xa truyền tới tiếng bất mãn
-"Cháo của chúng ta sao còn chưa tới?"
-"Tới liền đây" Vân Linh chắp tay xin lỗi, sau đó vội đi ra phục vụ cho khách nhân.
Vân Linh đi rồi, Lăng Thiên mới bắt đầu vừa húp cháo vừa đánh giá xung quanh, Trên đường ngoại trừ các thương nhân bán buôn bán lẻ hàng tạp hóa thì hầu như là top 5 top 3 thợ săn, những thợ săn này thường thường dáng người cao to rắn chắc, cầm trong tay các loại vũ khí.
Thiên Vận Cao Nguyên lương thực tương đối ít, có một đám người không thể không tiến đến săn giết Yêu thú, thu hoạch thịt Yêu thú, mới có thể miễn cưỡng nhét đầy cái bao tử, nhưng mà săn giết Yêu thú là chuyện vô cùng nguy hiểm, cho nên chỉ có người thực lực mạnh mới có thể trở thành thợ săn.
Những thợ săn này ngoại trừ săn giết Yêu thú bên ngoài, bọn hắn còn tiếp nhận những người khác thuê, cùng dong binh có chút giống.
Phía bên trong có một lão già tóc vàng đang loay hoay nấu cháo, 90% là phụ thân của Vân Linh.
Lăng Thiên nhìn lại, đám người vừa mới réo Vân Linh là một đám thợ săn, dáng người phi thường khôi ngô mà đầu lĩnh trong đó lại là một thiếu niên anh tuấn, mặc trường bào màu trắng.
-"Vân Linh cô nương, không có ý tứ, mấy người thủ hạ của ta quá lỗ mãng." Người thanh niên kia đối với Vân Linh áy náy cười cười nói, nhìn xem Vân Linh, đôi mắt của hắn xẹt qua một tia dâm tà.
-"Không có việc gì, không có ý tứ, cho các ngươi đợi lâu." Vân Linh lắc đầu nói, đem cháo một chén một chén mà hạ xuống, trong đó còn có một bát bên trong có miếng thịt, là bưng cho người thanh niên này đấy.
Thịt là thực phẩm phi thường trân quý, chỉ có số ít người có thân phận mới có tiền ăn được lên, bên cạnh đám thợ săn mặc dù có điểm trông mà thèm, nhưng mà nhìn lướt qua về sau, đều nhao nhao cúi đầu húp cháo.
-"Mọi người cùng nhau ăn đi!" Người thanh niên kia xuất ra đao, đem cái này khối thịt cắt thành mấy phần, khẽ cười nói.
Tại Thiên Vận bộ lạc, ngoại trừ thủ lĩnh bên ngoài, còn có Trưởng lão hội chưởng quản toàn bộ bộ lạc các loại quyết sách, Trưởng lão hội bên trong cùng sở hữu năm cái Trưởng lão, phân biệt nắm giữ một cỗ thế lực.
Nhìn bộ dạng có chút quý tộc so với đám xung quanh, Lăng Thiên nghĩ tên này ắt hẳn là thuộc con cháu nào đó của một tên trưởng lão.
Vân Linh vừa đưa cháo cho bọn hắn xong, vội lại ba chân bốn cẳng chạy về phía Lăng Thiên, nàng còn chưa được nghe người thanh niên này kể tiếp chuyện thế giới bên ngoài đấy.
-"Lăng Thiên công tử, ngươi có vật gì ở mang bên người ở thế giới bên ngoài không? Ta muốn xem được chứ?" Vân Linh vui vẻ hỏi.
Lăng Thiên suy tính một chút, sau đó lôi ra một chút vải vóc. Phải biết trong nhẫn trữ vật siêu cấp của hắn rộng lắm, hầu như hắn đã sưu tập đủ toàn bộ các vật từ thành Quang Huy vào trong đó rồi. Từ vải vóc, rượu thịt, đan dược...
Vân Linh mở to hai mắt nhìn, Lăng Thiên thậm chí ngay cả Không Gian Giới Chỉ đều có, phải biết rằng Không Gian Giới Chỉ là cực kỳ hiếm có đấy, bề ngoài giống như toàn bộ Thiên Vận bộ lạc cũng chỉ có thủ lĩnh chỗ đó có một mai mà thôi. Ánh mắt của nàng lập tức bị trên bàn vải vóc hấp dẫn, nàng nha một tiếng, phát ra một tiếng thét kinh hãi, đứng lên cầm lấy vải vóc vuốt ve, cái này vải vóc bóng loáng mềm mại, phía trên hiện đầy hoa văn thanh nhã.
Vuốt ve đến những vải vóc này, Vân Linh không thể rời ánh mắt khỏi nó rồi, các nàng trong bộ lạc chỉ có vải bố thô, nào có như vậy vải vóc tinh tế?
-"Những vật này công tử có định bán không? Nếu có thì bán bao nhiêu vậy" Vân Linh ngẩng đầu nhìn hướng Lăng Thiên, đôi má ửng đỏ mà hỏi thăm, nàng vì yêu thích đám vải vóc này quá nên cảm giác có hơi chút vô lễ với Lăng Thiên.
-"Những thứ này ta sẽ tặng cho cô nương, coi như thay tiền trả cho chén cháo vừa ăn đi" Lăng Thiên cười cười.
Đùa chứ, thiếu nữ hiền dịu, mộc mạc này Lăng Thiên quyết định nhắm tới. Mà nghệ thuật tán gái làm gì có chuyện lấy tiền của phụ nữ bao giờ, huống hồ trước mắt hắn là một đại mỹ nhân...
Vân Linh thích thú, ôm chầm lấy thớ vải vóc, nàng hận không thể ngay lập tức lao vào phòng rồi may may vá vá thành nhiều bộ quần áo sặc sỡ.
Lăng Thiên nhìn nụ cười của nàng, trái tim như nhũn ra.
-"Thật đẹp" Lăng Thiên cảm khái.
-"Công tử nói gì cơ?" Vân Linh quay sang hỏi, nàng vừa nãy mải tập trung tấm vải vóc cũng không chú ý tới Lăng Thiên vừa thất thố.
-"Không có gì, chỗ ta còn có vài thứ muốn tặng cho cô nương, coi như là quà gặp mặt đi" Nói rồi, hắn lôi ra rất nhiều lương thực bao gồm gạo và thịt.
Lăng Thiên biết, ở đây thiếu thốn nhất là lương thực, hắn nếu muốn tán gái thì tốt nhất là sử dụng nó, còn nếu đưa cho Vân Linh vàng bạc thì nàng cũng chẳng có cái trứng dùng.
Vân Linh nhìn đống thịt, gạo phía trước như rơi vào trong mộng, không ngờ vị công tử này lại dùng nó để tặng mình.
Xác nhận lại đúng là thế thật, Vân Linh ngay lập tức cầm nó rồi hô hoán người nghèo tới, nàng muốn phát đống thịt gạo Lăng Thiên vừa đưa để cứu tế cho dân nghèo.
Lăng Thiên chứng kiến tất cả, hắn không ngăn cản. Chỉ là chút thịt gạo hắn còn có vô số, nhưng được chứng kiến tấm lòng nhân hậu của nàng mới làm hắn thấy yêu thương.
Một bên, tên thanh niên vừa ăn cháo thịt thấy thế, đôi mắt lóe ra một chút ghen ghét sau đó bước tới chỗ Lăng Thiên.
-"Xin chào, ta là Tiêu Dương, là con trai một vị trưởng lão của Thiên Vận bộ lạc, xin hỏi vị công tử này, ngươi còn có thịt gạo không vậy?" Hắn bước tới, lễ phép mỉm cười.
Tiêu Dương trông thấy Lăng Thiên lôi ra thịt gạo, có chút nổi lòng tham. Nếu như có thể chiếm lấy chỗ thịt gạo này rồi giao cho tộc trưởng, uy vong của hắn sẽ tăng cao trong bộ lạc.
Lăng Thiên biết tên này đang thèm muốn không gian giới chỉ của mình nhưng hắn chả thèm quan tâm. Phải biết ở đây chỉ có duy nhất một hắc kim cấp nhưng không phải là yêu linh sư mà là võ giả. Với cái tu vi đó còn chưa chạm vào lông chân hắn đã bị miểu sát rồi.
-"Hết!" Lăng Thiên trả lời như muốn trục khách.

Tiêu Dương vẻ mặt cứng đờ, hắn không ngờ tên thanh niên này dám không nể mặt mình, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, giả vờ lễ độ chào rồi rời đi.
Đi ra nơi xa, hắn liên hệ tay chân mau mau gọi con trai tộc trưởng tới. Hắn biết tên đó rất ngông nghênh, nếu hắn thấy tên thanh niên kia ngoài việc có không gian giới chỉ, bên trong còn có lẫn thịt và gạo chắc chắn sẽ ra tay cướp đoạt.
Tiếc là, toàn bộ hành động của hắn đã bị Lăng Thiên biết hết, ai bảo Lăng Thiên mới nhận được Haki từ phần quà nhiệm vụ làm chi.
"Haizz, ta không muốn gây sự chú ý mà cứ có con ruồi bay tới là sao?" Lăng Thiên chán nản nghĩ.
Thật ra cho dù tên Tiêu Dương đó không có tìm Lăng Thiên gây phiền phức thì chắc chắn Lăng Thiên cũng sẽ cho hắn biết mùi. Lúc nãy Lăng Thiên chứng kiến đôi mắt hắn nhìn Vân Linh có chút tà khí, vì không muốn có kẻ nào dám tranh đoạt nữ nhân của mình nên rõ ràng tên này sẽ chuẩn bị gặp phiền phức rồi.
Lúc sau, đột nhiên truyền đến vài tiếng ồn ào.
-"Tránh ra, tránh ra, đều tránh ra cho ta!" Mấy cái dáng người bưu hãn đem người xung quanh đẩy ra, đi vào bên trong phố bán cháo, đầu lĩnh chính là một tên thanh niên đầu trọc, hắn nửa người ở trần, lộ ra kiên cố cơ bắp, trên mặt cùng trên người che kín dữ tợn vết sẹo, làm hắn lộ ra phi thường dữ tợn.
Thấy người tới, Vân Linh vội rỉ tai Lăng Thiên có chút lo lắng nói:"Công tử cẩn thận, đó là con trai của tộc trưởng đại nhân"
Thấy Tiêu Cuồng đến, một bên Tiêu Dương cũng hí hửng, hắn xem ra chắc chắn tên thanh niên kia không chết cũng phải trọng thương.
Tiêu Cuồng bước tới, dùng tư thế trên cao nhìn xuống nói
-"Kẻ ngoại lai, sao ngươi dám chưa đóng phí đã xâm nhập Thiên Vận bộ lạc hả?" Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên gào thét.
Lăng Thiên không thèm nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt nói:"Bao nhiêu?"
-"Mau đưa toàn bộ đồ ở Không gian giới chỉ của ngươi ra, ta muốn kiểm tra trước đã" Tiêu Cuồng đắc ý cười.
Vân Linh thấy vậy, lao lên chắn trước mặt Lăng Thiên, giơ tay nói:"Tiêu Cuồng, mau mau cút đi"
Tiêu Cuồng thấy Vân Linh chắn trước mặt hắn, vội cười lạnh nói:"Vân Linh, ngươi dám ngáng đường ta?" Nói xong, hắn còn định giơ tay sờ vào mặt Vân Linh.
-"Cút ngay nếu ngươi còn muốn sống" Một âm thanh cắt đứt hành động của hắn.
Âm thanh phát ra từ Lăng Thiên làm Tiêu Cuồng có chút ớn lạnh, nhưng nhớ tới đây là Thiên Vận bộ lạc nên lại ưỡn ngực tự tin nói:"Đúng là nghé con chưa sợ cọp, ta sẽ cho ngươi biết ở đây ai mới là chủ"
Dứt lại, hắn phất tay một cái, xung quanh có hơn trăm người xuất hiện, tay cầm lấy vũ khí bao vậy Lăng Thiên.
-"Thế nào, sợ chưa hả?" Tiêu Cuồng đắc ý cười nói.
Một bên Tiêu Dương cũng từ trong đám đông đi ra, cười cười giả vờ khuyên nhủ nói:"Vị công tử này, mau giao ra không gian giới chỉ của ngươi, nếu không sẽ gặp phiền phức to a"
Lăng Thiên ghét nhất không phải là những tên hà hiếp người yếu, mà chính là tiểu nhân đắc chí. Hắn trừng mắt một cái, một luồng khí vô hình tỏa ra bao quanh hơn trăm tên lâu la...
"Rầm, rầm rầm"
Tiếng đổ gục vang lên, hơn trăm người tròng mắt trắng tinh, mồm sùi bọt mép ngất đi tại chỗ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.