Hô Duyên Lan Nhược vừa đi vừa run sợ nghĩ
Nàng tự hỏi tại sao mình lại thất bại, linh hồn lực của nàng đã đạt tới bạch ngân nhị tinh, bình thường những tu vi dưới nàng sẽ trúng chiêu một cách dễ dàng cơ mà, tại sao lần này lại thất bại. Nếu không trúng mị thuật của nàng thì cũng thôi đi, đằng này còn bắn ngược chiêu của nàng khiến nàng chịu đủ trong chính ảo cảnh của mình tạo ra. Nhưng bất chợt, nàng vội nghĩ lại lúc đó, tại sao nàng lại cảm thấy kích thích, nàng là một con người dâm đãng ư?
Hô Duyên Lan Nhược lắc đầu, suy nghĩ miên man bất định. Đi ở phía trước Lăng Thiên nhếch miệng cười nghĩ
'Xài ảo thuật với ta? Nàng còn xa lắm, từ giờ trong đầu nàng chỉ có ta mà thôi'
Đứng bên cạnh thấy Lăng Thiên không bị Hô Duyên Lan Nhược mê hoặc, Diệp Tử Vân thở phào một cái, may mắn nếu không biết Lăng Thiên bị Hô Duyên Lan Nhược mê hoặc mất thì Ngưng Nhi sẽ như thế nào.
Vài ngày sau...
Đoàn người đi đến sâu vào trong một hạp cốc, trước mắt họ là một phần của di tích thành Cổ Lan. Xung quanh bị rễ cây bao phủ, những tiếng gầm rú của yêu thú vang vọng đâu đây. Nghe nói là ở đây đã đi qua niên đại hắc ám nên cũng chỉ còn lại yêu thú cấp bậc hắc kim, hoàng kim thì không thấy đâu.
Chứng kiến những bức tường thành đổ nát, bên dưới xếp đặt vài bộ xương cốt rơi la tả. Trong lòng mọi người hiện ra một cảm giác thê lương, nếu có một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-yeu-than-ky-bat-dau/1602016/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.