Chương trước
Chương sau
- Đã hiểu.

Lâm Triều Anh cuối cùng cũng là người thông minh, Dương Lỗi giải thích như vậy liền rất nhanh hiểu rõ:

- Ngươi nói là, trong vũ trụ này có rất nhiều không gian vị diện không sai biệt lắm, mà không gian vị diện hiện giờ của chúng ta là một cái vị diện tương đối thấp cấp có đúng không?

- Đúng vậy, chính là như vậy, sau khi các ngươi tu luyện đạt đến một cấp độ nào đó là có thể phá vỡ bích chướng của không gian này, đến được một vị diện càng cao cấp hơn.

Dương Lỗi nhìn Lâm Triều Anh nói:

- Nếu như ta suy đoán đúng thì miếng không gian giới chỉ này của ngươi chỉ sợ là do võ giả cường đại nào đó rơi mất tại vị diện này, mà trận pháp kia trong Cổ Mộ chính là một cái Truyền Tống Trận, Truyền Tống Trận này đến cùng sẽ truyền tống đến nơi nào, là do vị cường giả nào lưu lại vậy thì không biết được.

Xem ra thế giới này cũng không đơn giản như vậy, hôm nay Dương Lỗi có thể khẳng định, ở trong thế giới này, khẳng định vẫn còn một ít đại năng giả tồn tại, đến cùng bọn hắn ở đâu, đến cùng vì sao lại ngừng lại ở thế giới này, vậy thì không được biết được, đương nhiên cũng có khả năng bọn hắn toàn bộ đều đã rời đi.

Nhưng tất cả cũng không có quan hệ quá lớn với mình, mình cần làm chính là hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó nghĩ cách mang hai người Hoàng Dung Mục Niệm Từ rời khỏi thế giới này là được.

- Nếu Trữ Vật Giới Chỉ này đã tốt hơn của ngươi, vậy thì Tiểu Lỗi, đưa hai cái kia của ngươi cho ta, cái này của ta cho ngươi là được rồi.

Lâm Triều Anh nghĩ nghĩ nói ra.

Dương Lỗi nghe vậy lắc đầu, mình hiện giờ đã có Vô Cực Giới, cần gì đến không gian giới chỉ một vạn lập phương nho nhỏ chứ? Hơn nữa, mình còn có kiếm tháp, còn có Linh Lung tiên tháp, nào cần để ý đến giới chỉ một vạn lập phương làm gì? Tự nhiên là chướng mắt rồi.

- Anh tỷ, chiếc nhẫn kia ngươi vẫn nên giữ lấy đi, hai miếng Trữ Vật Giới Chỉ này cũng cho ngươi đấy, ta không có chỗ dùng quá lớn.

Ngay cả hai miếng Trữ Vật Giới Chỉ kia cũng được tặng đi, mình giữ lấy cũng không làm gì, về phần cho hai nữ Hoàng Dung và Mục Niệm Từ thì Dương Lỗi quyết định tự mình hảo hảo luyện chế một chút.

- Điều này sao có thể?

- Vì sao không thể, ngươi cũng đã nhận ta làm đệ đệ rồi, không có gì không thể cả.

Dương Lỗi nói:

- Thật sự, chiếc nhẫn kia thực không coi vào đâu, đều là do tự ta luyện chế ra cả, chiếc nhẫn như vậy nếu ta muốn đều có thể tùy thời chế tác, chỉ cần có tài liệu là được.

- Vậy tốt, nếu thế ta liền thu vậy.

Lâm Triều Anh nghĩ nghĩ, vẫn thu lấy, chiếc nhẫn kia cho Lâm Lung các nàng cũng tốt.

...

Ra khỏi Cổ Mộ, về tới Toàn Chân giáo, Dương Lỗi định đi Đào Hoa đảo, còn có phải đi Thiết Chưởng Bang một chuyến, đi tìm Vũ Mục di thư mà Nhạc Phi lưu lại, nếu đạt được Vũ Mục di thư vậy thì thành lập quân đội cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, mình cũng không có nhiều tâm tư như vậy đi huấn luyện quân đội, tự nhiên là giao cho người đáng tín nhiệm rồi.

Tiểu tử Quách Tĩnh kia cũng đáng bồi dưỡng một thoáng, tiểu tử kia tại Mông Cổ cũng đánh giặc, nếu như hảo hảo bồi dưỡng thì đích thật là một đại danh tướng, không biết Thất công lần đi Tương Dương có thể gặp được hắn không, nếu như gặp được thì có thể giống như trước kia, thu hắn làm đồ đệ không?

Ba ngày sau, đám người Dương Lỗi, Hoàng Dung, Mục Niệm Từ còn có Mai Siêu Phong đi tới chỗ địa bàn Thiết Chưởng Bang.

Vốn Lâm Triều Anh cũng muốn đi, bất quá còn có một số việc phải xử lý, Dương Lỗi lại đi quá gấp, cho nên Lâm Triều Anh cuối cùng vẫn không đi theo cùng.

Đương nhiên Lâm Triều Anh biết rõ Dương Lỗi muốn tìm Vương Trùng Dương nên liền nói cho hắn biết, nếu như nhìn thấy Vương Trùng Dương vậy thì đưa cho hắn một phong thư, còn có trả một vật lại cho hắn

Đó là một cây ngọc trâm, về phần nội dụng trong phong thư là gì Dương Lỗi cũng không thèm để ý, dù sao không liên quan đến mình là được, Vương Trùng Dương, đã có khả năng ở trong Đại Tống hoàng cung, mà nơi này Dương Lỗi sớm muộn cũng phải đi, dù sao mình còn có một nhiệm vụ đó chính là đánh chết hoàng đế Đại Tống, đoán chừng nếu như Vương Trùng Dương thật sự ở nơi này thì hắn nhất định sẽ đi ra.

- Đi nơi nào tìm Vũ Mục di thư?

Hoàng Dung nhìn chung quanh, phòng hộ của Thiết Chưởng Bang coi như không tệ, thực lực bang chúng coi như cũng tạm, so với bang phái bình thường phải mạnh hơn rất nhiều.

Dương Lỗi rõ ràng, Thiết Chưởng Bang này đều phải dựa vào Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhẫn chống đỡ, thực lực võ công của hắn không tệ, so với ngũ tuyệt chỉ hơi kém hơn một chút, hẳn là cảnh giới Võ Thánh hậu kỳ, thậm chí có khả năng đã đạt đến tầng thứ Võ Thánh Đại viên mãn.

Dương Lỗi mở ra Chân Thực Ưng Nhãn, phát hiện Cừu Thiên Nhẫn ở trong Thiết Chưởng Bang, đang tu luyện Thiết Sa Chưởng.

Thiết Sa Chưởng cũng là một môn công pháp cường hãn, bất quá thuộc về phạm trù ngoại công, đương nhiên nếu như phối hợp luyện tập với Thiết Bố Sam thì sẽ phát huy ra được hiệu quả lớn nhất, mà Cừu Thiên Nhẫn lại không tu luyện Thiết Bố Sam, bất quá hắn là nội ngoại kiêm tu, cho nên cũng luyện Thiết Sa Chưởng đến cực hạn.

- Thiết chưởng sơn, chúng ta xông vào.

Dương Lỗi vung tay lên, Thiết Chưởng Bang này căn bản không một ai địch nổi, mặc dù là toàn bộ đi lên, cũng có thể đánh bại dễ dàng.

- Tốt, xông vào, ta ngược lại muốn xem Cừu Thiên Nhẫn cảnh giới thế nào, đi thu thập hắn một chút.

Hoàng Dung hôm nay tu vị tiến nhanh, tuy rằng còn không tiến vào cấp độ Võ Thánh nhưng cũng không xê xích gì nhiều, chỉ cần có cơ hội, liền có thể tiến thêm một bước, bước vào cấp độ Võ Thánh, vốn Dương Lỗi có thể giúp nàng một phen, bất quá nghĩ nghĩ, nếu như đệ tự nàng đột phá, căn cơ sẽ vững chắc hơn một chút, hơn nữa cũng không gấp gáp trong nhất thời.

Một đám bốn người, bỏ qua phòng ngự của Thiết Chưởng Bang, một đường đánh vào.

Những bang chúng kia bị Hoàng Dung chúng nữ đánh cho không hề có lực hoàn thủ, về phần Dương Lỗi căn bản khinh thường ra tay, những người này tu vị quá yếu.

Mà Hoàng Dung chúng nữ ngược lại đánh đến cực kỳ vui vẻ.

Chừng mười phút đồng hồ sau, Dương Lỗi trông thấy Cừu Thiên Nhẫn đi ra.

- Người nào, dám xông vào Thiết Chưởng Bang ta?

Cừu Thiên Nhẫn vừa ra mặt, liền quát lớn.

Nếu như tu vị yếu, bị một rống như vậy còn có thể bị giật mình, bởi vì trong tiếng rống này ẩn chứa nội lực, bất quá bọn người Dương Lỗi tu vị cao thâm, nội lực hùng hậu, căn bản không có chút ảnh hưởng nào cả.

Nhìn bộ dạng rắm thí này của Cừu Thiên Nhẫn, Dương Lỗi cảm thấy khó chịu, rống cái gì mà rống, nếu như không phải thấy đám bang chúng này quá yếu thì mình đã dùng đến Sư Tử Hống rồi .

Tuy rằng Dương Lỗi rất muốn thi triển Sư Tử Hống, nhưng vẫn phải nhẫn nại, bởi vì nếu mình rống lên thì đám gia hỏa này không chết cũng sẽ trọng thương, phải biết rằng những người này, Dương Lỗi định thu cho mình dùng, mình muốn đánh Tống triều, Kim quốc, Mông Cổ, người từ đâu tới đây? Dĩ nhiên là tuyển nhận từ trong những người này rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.