Chương trước
Chương sau
- Ta nghĩ có lẽ không có chuyện gì đâu, hơn nữa ngươi cũng phải ở chỗ này bế quan, chúng ta ở nơi này, cũng có thể hộ pháp cho ngươi nữa.

Đoạn Dung lại nói.

- Đúng vậy a, ta cũng thấy ở lại đây vẫn tốt hơn.

Điền Thi Vận cũng nhìn Dương Lỗi nói.

- Hay là đi qua Liên Nhã Phong bên kia vẫn tương đối an toàn hơn, nơi này, qua ít ngày nữa sư tôn ta cũng sẽ đi ra ngoài, như vậy các ngươi ở lại đây không đảm bảo được an toànm khó tránh khỏi sẽ khiến ta phải lo lắng.

Dương Lỗi vẫn lắc đầu, nói đùa, an toàn của các nàng luôn được đặt lên đầu tiên, nếu như các nàng xảy ra chuyện gì thì cả đời này mình khó mà bình an được

- Nếu không như vậy đi, các ngươi nếu như không muốn đi Liên Nhã Phong vậy thì tới chỗ Cổ Tịnh đi, có Cổ lão ở đó, ta mới yên tâm.

- Vậy được rồi.

Biết rõ chuyện quan trọng, Tào Tư Nhã vẫn gật đầu.

Vì vậy Dương Lỗi liền đưa chúng nữ tới Thiên Bi Phong chỗ Cổ lão.

- Tiểu tử ngươi thật là một hạt giống đa tình a!

Cổ lão thấy thế có chút bất mãn, nhưng cũng không thể tránh được.

Dương Lỗi cười ha ha, sau đó vô liêm sỉ nhìn Cổ Mặc hỏi:

- Cổ lão, ngài lão nhân gia có lẽ có linh thạch a, cho tiểu tử mượn một chút cực phẩm linh thạch sử dụng được không?

- Tiểu tử ngươi muốn linh thạch làm gì? Tu vị ngươi hiện giờ không cần đến cực phẩm linh thạch, có trung phẩm linh thạch là đủ rồi.

Cổ lão nghe xong, tức giận nói.

Hiện giờ tu vị Dương Lỗi chẳng qua chỉ là Vũ Thần nhất giai thôi, ngược lại có thể dùng linh thạch tu luyện, nhưng dùng linh thạch tu luyện, cũng chỉ có thể là trung phẩm linh thạch và hạ phẩm linh thạch, nếu như là thượng phẩm linh thạch thì quả thật có chút lãng phí, chớ đừng nói chi đến cực phẩm linh thạch.

- Ta muốn đương nhiên là có chỗ dùng, cũng không phải tự mình dùng để tu luyện đâu, ta không cần những vật kia, chỉ là ta muốn dùng linh thạch bố trí một cái Tụ Linh Trận, sau đó để cho Dung tỷ các nàng tu luyện thôi.

Dương Lỗi cũng không giấu diếm, nhìn Cổ lão nói:

- Tụ Linh Trận do cực phẩm linh thạch bố trí ra hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều lắm, nếu như là hạ phẩm linh thạch hoặc là trung phẩm linh thạch thì sẽ kém hơn rất nhiều.

Cổ Mặc nghe vậy ngược lại lắp bắp kinh hãi:

- Tiểu tử ngươi còn có thể bày trận? Không phải là nói bậy đấy chứ?

Hắn thật sự không thể nào tin được Dương Lỗi biết bày trận, Dương Lỗi có thể luyện đan, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể luyện đan, lại biết bày trận, cái này cần bao nhiêu thời gian chứ? Nếu như nói là trận pháp bình thường thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Tụ Linh Trận, Tụ Linh Trận này ở trong Huyền Cơ Môn cũng không ai biết được, theo như truyền thuyết, Tụ Linh Trận nguyên vẹn đã thất truyền từ lâu rồi.

Hiện giờ có người biết cũng chỉ là Tụ Linh Trận không trọn vẹn không được đầy đủ mà thôi, hiệu quả tuy có, bất quá cũng không được biến thái như trong truyền thuyết, nhưng dù vậy, Tụ Linh Trận không trọn vẹn hiệu quả cũng rất tốt, người biết cũng không nhiều, hơn nữa rất dễ dàng xuất hiện đường rẽ.

- Tự nhiên không phải nói bậy, đợi tiểu tử bố trí ra, Cổ lão ngài sẽ rõ thôi mà.

Dương Lỗi tự tin nói.

- Cái này không được, hiện giờ Tụ Linh Trận cũng không nghe nói có người biết Tụ Linh Trận nguyên vẹn, bình thường đều là không trọn vẹn cả, hơn nữa Tụ Linh Trận không trọn vẹn này bố trí xuống sẽ gặp nguy hiểm, linh khí tuy rằng nồng đậm hơn, nhưng hơi không cẩn thận sẽ phát sinh linh khí hỗn loạn, nếu vậy thì tu luyện thập phần nguy hiểm.

Cổ Mặc vẫn không quá tin tưởng, dù sao đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu như Tụ Linh Trận được bố trí ra không có gì bảo đảm vậy thì một khi có nguy hiểm, hậu quả thật không thể lường được.

- Yên tâm đi, Cổ lão, Dương Lỗi ta cũng không nói mạnh miệng, không dám nói dối.

Dương Lỗi thấy Cổ lão như vậy, bất đắc dĩ thề nói:

- Tụ Linh Trận ta biết là Tụ Linh Trận bản đầy đủ, là ta trong lúc vô tình lấy được, Tụ Linh Trận này ta cũng đã thí nghiệm đã qua, không tin, ngươi có thể hỏi Dung tỷ, có thể hỏi Hạ Trúc các nàng, lúc ta ở Càn Nguyên Quốc đã từng bố trí ra Tụ Linh Trận, chỉ có điều khi đó bởi vì linh thạch chưa đủ, không cách nào bố trí Tụ Linh Trận cỡ lớn, hiệu quả cũng kém rất nhiều, bất quá so với không sử dụng Tụ Linh Trận quả thật tốt hơn nhiều lắm.

Cổ Mặc nhìn về phía chúng nữ:

- Hắn nói là sự thật?

Đoạn Dung gật đầu nói:

- Cổ lão, hắn nói những điều này thật sự đều là thật, ta có thể cam đoan, hơn nữa ta cũng vì có Tụ Linh Trận hắn bố trí mới dễ dàng đột phá Võ Thánh Đại viên mãn tiến vào cảnh giới Vũ Thần như vậy, bằng không thì ta muốn tiến nhập cấp độ Vũ Thần chỉ sợ còn phải cần một khoảng thời gian nữa, sẽ không nhanh như vậy đâu.

- Gia gia, thật sự, ta cũng biết.

Cổ Tịnh cũng nói:

- Nếu như gia gia thật sự không tin, đợi Dương Lỗi bố trí xuống trận pháp chẳng phải rõ ràng sao?

- Thế nhưng mà, nhưng mà...

Cổ Mặc cũng là thịt đau, tiểu tử này mới mở miệng đã là cực phẩm linh thạch, cực phẩm linh thạch chính là vật hi hữu, mình cũng không có có bao nhiêu, mình tu luyện cần linh thạch cũng không nỡ lấy ra sử dụng, hôm nay cho tiểu tử này chà đạp, bảo hắn sao có thể cam lòng được, phải biết rằng mặc dù mình ở Huyền Cơ Môn có địa vị cực cao, nhưng cực phẩm linh thạch có được mỗi tháng cũng cũng chỉ có hơn trăm khối thôi, hơn nữa mỗi tháng tu luyện đều cần mấy chục khối, bỏ một ít tiêu dùng khác, có đôi khi còn không đủ để dùng nữa.

Cổ Mặc cuối cùng vẫn gật đầu, hắn thập phần thịt đau lấy ra một cái cái túi tơ, đưa cho Dương Lỗi, thổi râu ria nói:

- Xú tiểu tử, nơi này là 100 miếng cực phẩm linh thạch, hừ, tiểu tử ngươi nếu như không làm ra trò gì thì xem ta thu thập ngươi thế nào.

Dương Lỗi nghe vậy cuống quít tiếp nhận lấy, lần này thật sự đại phát, nơi này chính là 100 miếng cực phẩm linh thạch ah, đây chính là suốt 100 miếng, mình vốn cho rằng Cổ lão có thể cho mình mấy miếng cũng không tệ rồi, nhiều nhất chỉ tầm mười miếng thôi, không nghĩ tới Cổ lão lại hào phóng như vậy, vừa ra tay đã là 100 miếng, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc, xem ra trong tay Cổ lão còn có rất nhiều cực phẩm linh thạch, về sau phải xảo trá nhiều hơn mới được.

Để không như vậy chẳng phải quá lãng phí sao?

Nghĩ tới đây, trong mắt Dương Lỗi liền tỏa ra quang mang.

Thấy Cổ lão kinh hãi lạnh mình, hỗn tiểu tử này vừa nhìn đã biết đang đánh chủ ý gì rồi, cái ánh mắt này, so với ánh mắt của cháu gái khi cướp của mình còn muốn khiến lòng sợ run hơn nhiều, Cổ lão thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử này rất xấu xa, đồ đạc của mình nhất định phải cất kỹ, hơn nữa cũng phải bảo Tĩnh nha đầu tận lực cách hắn xa một chút, nếu không tài sản của mình không chừng sẽ bị hắn lấy hết mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.