Chương trước
Chương sau
Dương Lỗi lần nữa kéo lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Ngọc, hướng về phía Liên Nhã Đình nói.

- Vậy sư tôn, chúng ta đi nha.

Tiểu Ngọc nói xong, liền bị Dương Lỗi kéo đi.

Nhìn bóng lưng hai người, Liên Nhã Đình tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng, thật lâu mới run rẩy tay nói:

- Thật là tức chết ta mà!

- Tỷ tỷ, làm sao vậy, bảo bối đồ đệ của ngươi bị bắt cóc rồi sao?

Lúc này một nữ tử đi ra, cô gái này giống Liên Nhã Đình đến kinh người.

- Nhã Như, ngươi nói Tiểu Ngọc sao hết lần này tới lần khác lại vừa ý hắn chứ?

Trông thấy muội muội mình, Liên Nhã Đình bất đắc dĩ nói.

- Khanh khách, tỷ tỷ, ta thấy lo lắng của ngươi là dư thừa rồi, tiểu tử này không phải người bình thường, bảo bối đồ đệ của ngươi đi theo hắn, tuyệt đối không có chỗ xấu đâu, tiền đồ bất khả hạn lượng ah!

Trên mặt Liên Nhã Như treo nụ cười thản nhiên.

Nhìn bóng lưng Dương Lỗi, ánh mắt lóe ra hào quang khác thường, vận mệnh của mình sẽ liên hệ cùng một chỗ với tiểu tử này sao?

- Ngươi. . .

Liên Nhã Đình kinh ngạc nhìn muội muội mình, trong lòng nàng rất rõ ràng, muội muội này của mình không hề để mắt đến nam nhân nào, mặc dù đối phương dù lợi hại thế nào, thiên tư cao, tu vị lợi hại bao nhiêu, cũng chưa từng thấy nàng tán thưởng qua bất kỳ nam nhân nào, cho nên Liên Nhã Đình sao lại không kinh ngạc cho được.

- Nhã Như, đây cũng không phải là người bình thường sao? Ta chưa bao giờ thấy qua ngươi đánh giá nam nhân nào như vậy cả?

- Vậy sao?

Nụ cười nhàn nhạt của Liên Nhã Như vẫn không thay đổi:

- Tỷ tỷ ngươi không phải cũng chưa từng thất thố như vậy vì bất kỳ nam nhân nào hay sao?

- Thất thố?

Liên Nhã Đình nghe được muội muội nói vậy lúc này mới tỉnh ngộ, đúng vậy a, mình hôm nay làm sao vậy, sao ở trước mặt Dương Lỗi đã mất đi một tấc vuông? Sao lại luôn không khống chế được cảm xúc như thế chứ?

...

- Cổ Tịnh, Tiểu Vũ tỷ, chúng ta đi thôi.

Dương Lỗi và Tiểu Ngọc sau khi đi ra liền thấy được Đông Phương Tiểu Vũ và Cổ Tịnh đang luận bàn, liền hô.

- Đi ra? Liên sư thúc có làm gì ngươi không?

Cổ Tịnh và Đông Phương Tiểu Vũ song song ngừng lại, nhìn Dương Lỗi bộ dạng không chút tổn hao nào liền không khỏi có chút kinh ngạc.

Dương Lỗi nghe vậy không khỏi trợn trắng mắt:

- Lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy ta bị đánh sao?

- Ha ha, đúng vậy a, sao hả?

Cổ Tịnh không hề phản bác:

- Ai bảo tu vị ngươi đã đến cảnh giới Vũ Thần còn nhanh hơn cả ta, ta ghen ghét đấy.

Ngoài miệng tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng Cổ Tịnh lại không có chút ý ghen ghét nào cả, có chăng chỉ là cao hứng, cảm thấy cao hứng vì Dương Lỗi, cảm thấy mừng rỡ.

- Khục khục, cái này không trách ta, ta cũng không biết thế nào cả, cứ luyện luyện, đột nhiên liền mộ danh kỳ diệu đột phá cấp độ Võ Thánh, đạt đến cảnh giới Vũ Thần.

Dương Lỗi cười ha ha nói.

- Chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy.

Lúc này Đông Phương Tiểu Vũ cũng chen miệng nói:

- Tiểu Lỗi, ta nhớ ngươi trướ kia cũng không phải thế a, hiện giờ sao lại đột nhiên miệng lưỡi trơn tru như thế rồi hả?

Dương Lỗi lại cười hắc hắc, nhìn Đông Phương Tiểu Vũ:

- Tiểu Vũ tỷ, ta miệng lưỡi trơn tru đấy, làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi thừa dịp ta không chú ý, đã từng vụng trộm hưởng qua sao?

- Nói bậy, ai hưởng qua chứ, tên tiểu tử thúi ngươi biến thành xấu, biến thành một tiểu sắc lang rồi.

Đông Phương Tiểu Vũ khuôn mặt đỏ bừng, hứ một câu nói.

- Ha ha, ta biến thành xấu sao?

Dương Lỗi sờ lên mặt của mình:

- Bất quá biến thành xấu cũng tốt, người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm, vẫn là đừng nên làm người tốt thì hơn, mặt khác không phải còn có câu, nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu sao, cho nên ta nghĩm ta vẫn nên xấu một chút thì tốt hơn, để về sau có thể cưới được mấy lão bà.

- Ngươi là một tên sắc lang, quả nhiên biến thành xấu.

Đông Phương Tiểu Vũ thấy Dương Lỗi càng nói càng không hợp thói thường, liền kéo Tiểu Ngọc và Cổ Tịnh đi ra xa xa:

- Tiểu Ngọc muội muội, Cổ Tịnh chúng ta đừng để ý đến hắn nữa.

- Aizz. . . Ta còn muốn cho các ngươi một kinh hỉ đấy, nhưng thứ tốt này, tựa hồ có người không cần ah, vậy thì quên đi thôi

Dương Lỗi thở dài, dứt khoát ngồi xuống.

Cổ Tịnh nghe vậy lại do dự một chút, nàng cũng biết, đồ vật mà Dương Lỗi có thể lấy ra tất nhiên không phải thứ đơn giản, đã nói như vậy thì vật kia khẳng định không tệ.

- Đừng có để ý đến hắn!

Kỳ thật Đông Phương Tiểu Vũ cũng có chút động tâm, nhưng vừa mới nói, hiện giờ lại quay về thì thật có chút mất mặt.

- Đáng tiếc ah, đáng tiếc ah, đây chính là thứ mà nữ hài tử tha thiết ước mơ, nhưng ai đó đã không muốn, ân, ta vẫn nên đi tìm nữ hài tử khác thôi, ta nghĩ các nàng nhất định sẽ nguyện ý đấy.

Dương Lỗi thấy chúng nữ còn không dừng lại, lại nói tiếp.

- Cái gì? Ngươi dám, nói, đến cùng là vật gì?

Lúc này Đông Phương Tiểu Vũ đột nhiên quay người lại, thấy hai nữ kinh ngạc nhìn mình, lại nói:

- Ta nói là, hắn như vậy không phụ lòng Tiểu Ngọc muội muội sao?

Cổ Tịnh và Tiểu Ngọc nhìn nhau, đã xong, Tiểu Vũ đã xong, xem ra nàng đã sớm thích Dương Lỗi rồi.

- Ha ha.

Dương Lỗi cũng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới phản ứng của Tiểu Vũ tỷ lại lớn như vậy, cái này nói rõ tiểu Vũ tỷ thích mình, bất quá đây là chuyện khi nào? Chẳng lẽ nàng trước tới giờ chiếu cố mình như vậy, cũng là vì thích mình hay sao?

- Cái này chính là đồ tốt a!

Dương Lỗi lấy ra hai cái bình sứ:

- Thứ này chính là thứ mà mỗi cô nương đều tha thiết mơ ước.

- Là cái gì, nhanh lấy ra cho ta xem đi!

Nghe Dương Lỗi nói như vậy, Đông Phương Tiểu Vũ nhịn không được nói.

- Định Nhan Đan.

- Định Nhan Đan? Cái gì? Ngươi nói là Định Nhan Đan? Ngươi xác định?

Tiểu Ngọc và Đông Phương Tiểu Vũ kích động không thôi, Định Nhan Đan là vật gì, các nàng tự nhiên đều rõ ràng, đan phương của Định Nhan Đan nghe nói đã sớm thất truyền rồi, đạt được Định Nhan Đan liền có nghĩa là thanh xuân vĩnh trú, cái này bảo các nàng sao không kích động cho được.

Tuy nói, theo tu vị tăng lên, trên cơ bản dung nhan cũng sẽ không phát sinh biến hóa quá lớn, bất quá đó là phải chờ tu vị đạt đến cảnh giới Thông Huyền mới được, mà muốn đạt tới cảnh giới Thông Huyền cũng không phải chuyện dễ dàng. Bình thường trẻ tuổi nhất cũng vượt qua 30 tuổi, mà mỗi người phụ nữ đều hi vọng dung nhan mình vĩnh viễn giữ lại vào lúc tuổi trẻ, cũng chính là lúc 20, 30 tuổi tuy rằng cũng rất tốt, nhưng người có thể vào tuổi 30 đạt tới cảnh giới Thông Huyền lại được bao nhiêu chứ?

- Xú tiểu tử, rõ ràng cầm đan dược của ta đi dụ dỗ nữ hài tử.

Lúc này ở trong đầu Dương Lỗi truyền đến thanh âm bất mãn của Điền Thi Vận.

Dương Lỗi ha ha cười cười:

- Thi Vận tỷ, không nên tức giận, không phải là một ít Định Nhan Đan sao, dù sao ngươi cũng không cần, hơn nữa đợi về sau thuật luyện đan của ta đề cao, muốn bao nhiêu có thể luyện chế bao nhiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.