Chương trước
Chương sau
- Ân, là một phụ nữ, nàng thích màu sắc như vậy, thanh tân thanh nhã.

Chu Độc Mỵ mặc dù là dùng độc, nhưng thích màu sắc quả thật là tràn đầy sinh cơ, tràn đầy sức sống.

Bố trí màu xanh nhạt kia làm cho người ta hết sức tự nhiên.

- Nàng là nữ nhân của ngươi?

Chu Độc Mỵ lại nói.

Dương Lỗi gật đầu:

- Nếu như không phải là bởi vì ngoài ý muốn, chúng ta đã trở thành phu thê rồi!

Không biết làm sao Chu Độc Mỵ nghe được lời này của hắn lại cảm giác được có một tia mừng rỡ.

- Chuyện gì xảy ra? Tại sao các ngươi không có trở thành phu thê?

Chu Độc Mỵ nhìn Dương Lỗi, ánh mắt lại không còn loại lạnh như băng nữa.

- Ta có thể sẽ không còn được gặp lại nàng nữa!

Dương Lỗi nhớ lại Tiêu Tình ở Địa Cầu không khỏi có chút thương cảm, không biết nàng hiện tại sống như thế nào? Có phải còn tốt hay không, nàng còn đang ngây ngốc chờ đợi mình sao? Hoặc là vẫn đang điên cuồng tìm kiếm mình? Dương Lỗi biết tích cách của Tiêu Tình, nàng nếu như đã yêu chính mình liền tuyệt đối sẽ không yêu những người khác nữa, nếu như nàng biết mình có thể gặp chuyện không may mà nói, thậm chí có thể sẽ vì mình mà tuẫn tình.

- Thật xin lỗi, ta không biết nàng chết rồi!

Chu Độc Mỵ thấy Dương Lỗi như vậy, không khỏi có chút áy náy.

Dương Lỗi nghe vậy dở khóc dở cười, làm sao lại thành đã chết rồi?

- Ngươi hiểu lầm rồi, nàng không phải là đã chết rồi, chỉ là ta không cách nào gặp lại nàng mà thôi.

- Ách... Thật xin lỗi!

- Không có chuyện gì!

Dương Lỗi lắc đầu:

- Chúng ta vẫn là nghiên cứu về chuyện tình trao đổi Độc kinh, nói tới quá xa rồi, Tị Độc châu thật sự là ta không có, bất quá ta có thể cho ngươi một viên đan dược, viên đan dược này có thể giải vạn độc.

- Đan dược gì, cho ta nhìn xem một chút?

Kỳ thật lúc này trong lòng Chu Độc Mỵ đã đáp ứng trao đổi Độc kinh trong tay mình với Dương Lỗi rồi, nhưng Dương Lỗi nói như vậy, có ngu mới không muốn, có đan dược như vậy, mặc dù không chiếm được Tị Độc châu, có một viên đan dược đó cũng là không tệ.

- Ngươi chờ một chút!

Dương Lỗi nói xong mở ra hệ thống, tìm được Siêu cấp Giải Độc đan kia, lựa chọn trao đổi.

- Đinh, người chơi có muốn tiêu hao mười lăm ức tích phân trị để trao đổi Siêu cấp Giải Độc đan hay không?

mười lăm ức tích phân trị đối với Dương Lỗi hiện tại mà nói còn là có, hôm nay chính mình có hơn bốn trăm ức tích phân trị, mười lăm ức này cũng không coi vào đâu rồi, cho nên Dương Lỗi mới bỏ được mà cho nàng một viên.

- Đổi!

- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được một viên Siêu cấp Giải Độc đan.

Dương Lỗi không có chút do dư nào liền đem Giải Độc đan vừa đổi được đưa cho Chu Độc Mỵ.

Nhìn Giải Độc đan mà Dương Lỗi đưa tới, Chu Độc Mỵ ngược lại có chút kinh ngạc, nàng tự nhiên có thể nhìn ra được bất phàm của đan dược này, đan dược này so với tất cả đan dược mà nàng gặp qua đều phải trân quý hơn, sợ rằng đã vượt ra khỏi Thiên giai rồi.

- Yên tâm đi, đan dược này tuyệt đối là thật!

- Ta không phải là có ý tứ này!

Sắc mặt của Chu Độc Mỵ không khỏi đỏ lên.

Bộ dạng như vậy thật ra khiến cho Dương Lỗi sửng sốt, không nghĩ tới Chu Độc Mỵ này có một mặt ngượng ngùng quyến rũ như thế, đây là độc nữ giết người không chớp mắt trong truyền thuyết sao?

- Hừ!

Điền Thi Vận ở một bên thấy Dương Lỗi nhìn Chu Độc Mỵ như vậy liền không hài lòng rồi, không khỏi khẽ hừ một tiếng.

Dương Lỗi phục hồi lại tinh thần, hơi có chút lúc túng.

- Đây là phần Độc kinh kia của ta, ngươi xem xong rồi trả lại cho ta!

Lúc này Chu Độc Mỵ cũng là lấy ra một quyển cổ thư ố vàng ném cho Dương Lỗi.

Dương Lỗi nhận lấy mở ra nhìn, liền nghe được thanh âm nhắc nhở của hệ thống.

- Đinh, phát hiện Độc kinh không trọn vẹn, có học tập hay không?

- Học tập!

- Đinh, chúc mừng người chơi học xong Độc kinh không trọn vẹn, có dung hợp với Độc kinh không trọn vẹn lúc trước hay không?

- Dung hợp!

- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được hai phần ba Độc kinh không trọn vẹn.

Quả nhiên là thật, Dương Lỗi mừng rỡ không thôi, tiếp theo liền đem một phần Độc kinh kia của mình lấy ra, cộng thêm phần Độc kinh kia của Chu Độc Mỵ cùng nhau đưa cho nàng.

- Đây là một phần kia của ta, hi vọng có trợ giúp với ngươi.

Chu Độc Mỵ ngược lại cũng có chút kinh ngạc, nàng biết Dương Lỗi có lẽ có thể nhớ được rất nhanh, nhưng mà không nghĩ tới tốc độ của hắn lại nhanh như vậy, bất quá là lật nhìn một chutsmaf thôi, coi như là đã gặp qua đều không quên được cũng không thể nhanh như vậy đi?

Nhưng chỉ là sửng sốt một chút mà thôi, liền đem một phần kia của Dương Lỗi nhận lấy, sau đó nhìn Dương Lỗi nói:

- Dương Lỗi, trí nhớ của ta cũng không tốt như ngươ, đoán chừng phải mất một canh giờ mới được.

Dương Lỗi nghe vậy lại cười nói:

- Không cần, phần của ta liền đưa cho ngươi, ta đã hoàn toàn nhớ được rồi, cho nên ngươi cũng không cần trả lại cho ta, nếu mục đích của chuyến đi này đã đạt được, như vậy cũng là lúc ta rời đi, đúng rồi, đây là một chút Giải Độc đan tương đối bình thường, đối với ngươi hẳn là cũng có chút tác dụng.

Vừa nói, Dương Lỗi lấy ra mấy cái bình sứ, trong mỗi một cái bình sứ này đều chứa mười hai viên Giải Độc đan, Dương Lỗi coi như là hào phóng rồi.

- Ta đây liền từ chối thì bất kính rồi!

Chu Độc Mỵ nhưng cũng không khách khí, trên mặt mang theo nụ cười nhận lấy.

- Hừ!

Điền Thi Vận ở một bên thấy Dương Lỗi như vậy, có chút bất mãn.

Chu Độc Mỵ cũng là hướng nàng cười cười, tiếp theo đối với Dương Lỗi nói:

- Ngươi hào phóng như vậy, ta phải đáp lễ như thế nào đây? Ta nghĩ một chút xem có thứ gì ngươi có thể phải dùng tới.

- Không cần đáp lễ cái gì!

Dương Lỗi khoát tay áo.

- Không được, Chu Độc Mỵ ta cũng khống thiếu nhân tình người khác.

Chu Độc Mỵ lấy ra một vật, sắc mặt nhưng có chút ửng đỏ nói:

- Đây là một viên Độc châu, có thể tị độc, đối với ngươi hẳn là có trợ giúp.

- Không cần!

Dương Lỗi cự tuyệt nói.

- Không được, ngươi nhất định phải nhận lấy!

Chu Độc Mỵ trừng mắt, thầm nghĩ bổn cô nương cho đồ, ngươi dám không thu, đây ngược lại là bản mệnh độc châu của bổn cô nương, tổng cộng mới có hai khỏa, cho ngươi một khỏa, lại không thức thời.

Dương Lỗi chỉ đành nhận lấy.

Lúc này hệ thông vang lên nhắc nhở:

- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được bản mệnh độc châu của Chu Độc Mỵ.

Bản mệnh độc châu, cư nhiên là bản mệnh độc châu, cái tên này vừa nghe đến cũng biết được vật này đối với Chu Độc Mỵ nhất định là rất trọng yếu, nàng tại sao muốn đem vật này cho mình? Đối với Chu Độc Mỵ mà nói, chính mình cho nàng mấy viên Giải Độc đan kia mặc dù trân quý nhưng chỉ sợ cũng xa xa so ra kém bản mệnh độc châu này đi?

- Chu cô nương, vật... Vật này quá quý trọng rồi, ta... Ta...

- Ta cái gì mà ta, ta cho ngươi, ngươi liền thu lấy!

Nhìn ánh mắt của Chu Độc Mỵ, Dương Lỗi thầm nghĩ, cô nàng này thậm chí ngay cả bản mệnh độc hâu cũng cho mình, sẽ không phải là coi trọng mình đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.