Chương trước
Chương sau
Chân khí vốn là tiêu hao thật lớn trong nháy mắt khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, thân thể vốn là mỏi mệt lần nữa biến thành thần thái sáng láng, tốc độ so với lúc trước tăng thêm gần gấp đôi.

Chẳng lẽ là muốn nhanh?

Như vậy liền nhanh, ta nhanh, nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa.

Dương Lỗi điên cuồng tăng thêm tốc độ.

Nếu như có gia tốc phù mà nói, như vậy liền tốt rồi, nhưng cho dù là có, Dương Lỗi cũng không có cách nào đổi, cũng không có cách nào lấy ra sử dụng.

Trường kiếm ở bốn phía càng ngày càng nhiều, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, Dương Lỗi nhanh, những trường kiếm kia cũng theo đó biến nhanh, số lượng cũng biến nhiều, càng ngày càng nhiều.

Mặc dù Huyền Nguyên quyết đột phá tầng mười một đạt đến tầng mười hai, chân khí tăng lên gấp mấy lần, thể lực cũng khôi phục, tốc độ so với lúc trước tăng lên rất nhiều, nhưng Dương Lỗi lúc này lại là lộ ra vẻ càng thêm chật vật.

Làm sao bây giờ? Phải như thế nào mới có thể né tránh vô số bảo kiếm này?

Những bảo kiếm này mặc dù không có kiếm khí, nhưng tốc độ kia lại là quá nhanh, một thanh kiếm đối với mình mà nói là không có thương tổn gì, mười thanh kiếm đối với mình mà nói cũng không có vấn đề gì, thậm chí một trăm cũng có thể ứng phó, nhưng một ngàn thanh kiếm thì sao? Một vạn thanh kiếm thì sao?

Tốc độ?

Quỹ tích?

Gió?

Khí lưu?

- Bá bá!

Trên mặt Dương Lỗi bị chém rách hai vết lớn, máu tươi theo vết thương chảy ra.

Nhưng Dương Lỗi lúc này lại là quên mất đau đớn, cả người tiến vào một loại trạng thái huyền diệu, hai mắt nhắm nghiền, trường kiếm vốn là bị cầm ở trong tay cũng không cần.

Nhưng làm cho người ta kinh ngạc là vô số trường kiếm kia mặc dù hướng Dương Lỗi đâm tới, nhưng quanh thân Dương Lỗi tựa hồ tạo thành một loại khí lưu đặc thù, đem những trường kiếm kia đẩy ra.

- Ta hiểu được rồi, ha ha, ta hiểu làm sao phá giải Vạn Kiếm trận này rồi, ha ha...

Dương Lỗi chợt mở mắt, cười như điên.

Cả người hóa thành một đạo hắc ảnh, ở trong vô số trường kiếm tự do đi lại, những trường kiếm kia thế nhưng không thể đánh trúng được hắn chút nào.

- Đinh, chúc mừng người chơi lĩnh ngộ thân pháp, mời người chơi đặt tên?

- Lưu Vân thân pháp!

- Đinh, danh tự Lưu Vân thân pháp thành công!

- Đinh, chúc mừng người chơi xông qua Vạn Kiếm trận, hoàn thành nhiệm vụ tùy cơ, nhận được một ngàn ức kinh nghiệm trị, đạt được mười ức khí công trị, đạt được mười ức tích phân trị.

- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được kiếm tháp thừa nhận, kiếm tháp nhận chủ!

- Đinh, chúc mừng người chơi đạt được giấy thông hành Côn Luân tiên cảnh --- Côn Luân tiên cảnh Truyền tống trận Truyền tống phù!

Thành công, thật sự thành công rồi, Dương Lỗi mừng rỡ vô cùng, lúc này kiếm tháp nhận chủ, vô số trường kiếm kia trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, còn dư lại là một cái cung điện cực lớn, chính giữa cung điện đặt một thanh trường kiếm, thanh trường kiếm này Dương Lỗi nhận ra, đúng là thanh trường kiếm mà mình đã thu phục kia.

- Thiếu gia, ngươi không sao chứ?

Lúc này thanh âm của Bạch Tố Trinh vang lên trong đầu của Dương Lỗi.

Lúc này Dương Lỗi mới nhớ tới Bạch Tố Trinh cùng Điền Thi Vận, mang hai nàng phóng xuất ra.

- Tiểu Lỗi, ngươi không sao chứ?

Điền Thi Vận được phóng xuất ra liền quan tâm mà hỏi.

Dương Lỗi lắc đầu:

- Ta không sao!

- A... Tiểu Lỗi, y phục của ngươi!

Điền Thi Vận bỗng nhiên hét lên một tiếng, che hai mắt của mình, xoay người sang chỗ khác, Bạch Tố Trinh cũng như vậy, sắc mặt trở nên hồng.

- Cái gì?

Dương Lỗi vừa nhìn, lúc này mới chú ý tới y phục của mình đã hoàn toàn bị phá nát, có thể nói là quần áo không đủ che thân, vội vàng lấy y phục khác ra thay.

- Có thể rồi, các ngươi có thể quay lại!

Lúc này hai nàng vẫn là sắc mặt hồng hồng, Dương Lỗi cũng có chút lúng túng, chính mình lúc đó thật cao hứng lại quên mất thay quần áo.

- Tiểu Lỗi, sau khi chúng ta nhập vào thân thể thì có chuyện gì xảy ra? Làm sao cũng không liên lạc được với ngươi?

Điền Thi Vận nói.

- Không có chuyện gì, hiện tại đã qua, chúng ta có thể rời không gian của Côn Luân Kính này rồi.

Dương Lỗi vừa nói, lấy ra tấm Côn Luân tiên cảnh Truyền tống phù kia:

- Các ngươi xem, đây là cái gì?

- Truyền tống phù?

Điền Thi Vận cao hứng nói.

- Đúng vậy, đây chính là truyền tống phù của Côn Luân tiên cảnh, có nó, chúng ta có thể tự do tiến vào trong Côn Luân tiên cảnh này rồi!

Dương Lỗi nói.

- Đó thật là quá tốt rồi!

Điền Thi Vận nói:

- Đây là nói chúng ta có thể rời đi chỗ này rồi!

Dương Lỗi gật dầu:

- Đúng như vậy!

- Chúng ta không phải là bây giờ rời đi nơi này?

- Ân!

Sau khi ra khỏi Côn Luân tiên cảnh, đi tới trong cung điện ở thạch thất trước đó.

- Đi, chúng ta đi động phủ của Bích Yên Thủy xem một chút, nhìn xem có thể tiến vào hay không.

Toàn bộ vật mà Điền Thi Vận lưu lại đều ở trong không gian trữ vật của Côn Luân Kính, cho nên sau khi lấy được Côn Luân Kính cũng chưa có lấy ra những vật khác. Cho nên ba người liền hướng động phủ của Bích Yên Thủy đi tới.

Bởi vì nơi đó có Thủy Linh Tinh quáng mạch, Thủy Linh Tinh nhưng là đồ tốt, ở thời đại kia của Điền Thi Vận cũng là không thấy nhiều, từ đó có thể thấy được chỗ trân quý của Thủy Linh Tinh.

Như cũ là đạo thạch môn kia.

Dương Lỗi vận đủ khí lực, hướng của đá đẩy đi.

Nhưng cửa đá này vẫn không nhúc nhích, Dương Lỗi hơi có vẻ kinh ngạc, phải biết mình hôm nay đã là cảnh giới Vũ Thần, hơn nữa Thiết Bố Sam tu luyện tới cảnh giới đại viên mãn, lực lượng so với lúc trước tăng thêm mấy chục lần, thậm chí là gấp mấy trăm lần.

- Thi Vận tỷ, ngươi tới thử một chút!

Dương Lỗi xoay người nói với Điền Thi Vận.

Nàng gật đầu, tiến lên một bước, hướng cửa đá đẩy đi.

Nhưng kết quả cũng là giống như vậy, cửa đá căn bản không có bất kỳ biến hóa, nàng lắc đầu:

- Ta cũng không đẩy được, để cho Tố Tố tới thử một chút đi!

Bạch Tố Trinh cũng thử, căn bản là không cách nào làm dịch chuyển cửa đá, Dương Lỗi biết, cửa đá này chỉ sợ rằng chỉ có Nhị tỷ Dương Nguyệt của mình mới có thể đẩy ra được.

Không có cách nào, muốn nhận được Thủy Linh Tinh quáng mạch kia chỉ có chờ đến sau này cùng Nhị tỷ Dương Nguyệt cùng nhau tới mới được.

Nhắc tới Nhị tỷ Dương Nguyệt, Dương Lỗi ngược lại là có chút tưởng niệm rồi, không biết nàng ở Bích Thủy cung thế nào, tu vi hẳn là đề cao rất nhanh đi, nàng đạt được truyền thừa của Bích Yên Thủy, ở trong nội cung của Bích Thủy tu luyện, tu vi hẳn là một ngày ngàn dặm, đoán chừng lúc này cũng là cảnh giới Vũ Thánh.

Chính mình còn là đáp ứng với nàng phải đi gặp nàng, bất quá hiện tại khẳng định không được, ít nhất sau khi phải đi Huyền Cơ môn mới được.

- Tiểu Lỗi, chúng ta làm sao bây giờ?

Điền Thi Vận nhìn Dương Lỗi nói:

- Cửa đá này đẩy không ra, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?

- Coi như xong, chúng ta đi!

Nếu cửa đá đẩy không ra, tự nhiên cũng không có biện pháp cưỡng cầu rồi.

- Yên sơn, ta lại tới rồi!

Dương Lỗi đi ở trong Yến sơn, trong lòng cảm khái ngàn vạn, có thể nói, thành công của chính mình liền là bắt đầu ở chỗ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.