Chương trước
Chương sau
- Mượn đao giết người, như thế nào mượn đao giết người?

Lưu Vi lông mày nhẹ nhàng nhíu một cái, chẳng lẽ còn có người nguyện ý đối phó Vương gia, cùng Vương gia có cừu oán? Lưu Vi mới đến Càn Nguyên quốc không lâu, rất nhiều chuyện còn không phải quá quen thuộc.

- Hoàng thất, Càn gia.

Lưu Vi nhìn xem Dương Lỗi nói:

- Ngươi nói là để cho hoàng thất đi đối phó Vương gia? Điều này sao có thể? Càn gia cùng Vương gia tựa hồ căn bản không có xung đột gì.

- Ngươi quên ta có biến hình thuật sao?

Lúc này Dương Lỗi cười thần bí.

Dương Lỗi nghĩ đến, nếu như mình biến thành bộ dạng Vương Bá Đạo, đánh chết Càn Thiên Phong mà nói, chuyện kia đã có thể náo nhiệt, bất quá chặn giết Càn Thiên Phong mình thật đúng là khó có thể làm được, trừ khi Phong Ẩn Đao lần nữa kích phát thuộc tính Nhất Kích Tất Sát, bằng không thì căn bản không có cái khả năng kia.

Bất quá cái này cũng không sao, mình không được còn có thể để cho người khác đi làm, phải biết mình là có Dịch Dung Đan, chắc hẳn gia gia đối với chuyện này có lẽ rất cảm thấy hứng thú. Nếu không thì để cho Đông Phương gia xuất mã cũng được, chắc hẳn Đông Phương Bất Bại cũng nguyện ý đấy.



- Càn Vũ Dũng, Càn Vô Cực.

- Ngươi là ai?

Càn Vũ Dũng nhìn xem người tới nói.

- Người giết các ngươi.

Người nọ nói xong liền xuất thủ.

- Chết cho ta.

Người nọ ra tay cực nhanh, hơn nữa chiêu chiêu trí mạng.

- Không tốt, hộ vệ, hộ vệ lên cho ta, ngăn trở hắn.

Càn Vô Cực la lớn.

- Con sâu cái kiến, muốn ngăn trở ta không đủ tư cách, người nào ngăn ta chết.

Người nọ ra tay đại khai đại hợp, dễ như trở bàn tay, nhất quyền nhất cước, liền đơn giản đánh chết hộ vệ dựa sát vào, trong lúc nhất thời huyết tinh văng khắp nơi.

Lúc này một người vọt ra.

- Điện Hạ, Điện Hạ đi mau, để ta chặn hắn lại.

- Mông Tướng quân ngươi tới tốt, nhanh lên hộ giá.

Càn Vũ Dũng thấy được người tới, lập tức đại hỉ.

Mông Tướng quân là Võ Thánh hậu kỳ cường giả, tất nhiên có thể ngăn trở đối phương.

- Ngươi là người nào, rõ ràng dám ở Đô Thành Càn Nguyên Quốc, tập kích Hoàng tử triều đình của ta, còn không mau mau chịu trói.

Mông Tướng quân trường đao trong tay ra khỏi vỏ, khí thế đột nhiên tăng lên.

- Mông Tướng quân, ta kính trọng ngươi làm người, không muốn cùng ngươi là địch, ngươi tránh ra.

Người nọ nhướng mày, nói ra.

- Không có khả năng, Mông Hoan ta tuyệt sẽ không cho ngươi thực hiện được.

Mông Tướng quân nói.

- Cái kia đắc tội rồi.

Người nọ thân hình khẽ động, hướng phía Mông Hoan công kích qua, tốc độ cực nhanh, để cho người sợ hãi thán phục, người này tu vi cực kỳ cường hãn, nghe thanh âm của hắn, tuổi không lớn lắm, nhưng không nghĩ tới tu vi dĩ nhiên là cường hãn.

Nhất quyền nhất cước tầm đó, mang theo chiến lực cuồng bạo, quyền thế bá đạo cương mãnh.

Bành bành bành.

Hai người qua mấy chiêu, song song đẩy lui.

- Hai vị Điện Hạ, các ngươi đi trước, do mạt tướng ngăn trở hắn.

Mông Hoan nói.

- Muốn đi, không có cửa đâu.

Người nọ hét lớn một tiếng, hai tay nắm tay, khí thế đột nhiên gia tăng mấy lần, mạnh mẽ đánh một quyền ra, một quyền này bá đạo vô cùng, hóa thành một đạo quyền kình hướng phía Mông Hoan oanh kích qua.

- Bá Thiên quyền, ngươi là người Vương gia?

Mông Tướng quân thấy thế lắp bắp kinh hãi, cái này hoàn toàn chính xác là Vương gia Bá Thiên quyền, khó trách quyền thế người này bá đạo mà cương mãnh như thế, thì ra người nọ là Vương gia chi nhân, bất quá Mông Hoan còn không để trong lòng, một chiêu này tuy cường hoành, nhưng người tới tu vịidù sao không sánh bằng mình.

- Bá Thiên quyền củ ngươi tuy tinh diệu uy mãnh, nhưng đáng tiếc chính là, ngươi tu vi không đủ, bằng không thì ta thật đúng không phải là đối thủ của ngươi.

- Rút đao đoạn thủy.

Mông Hoan chém ra trường đao, một đạo đao khí chặt đứt quyền thế cương mãnh kia.

PHỐC. . .

Người nọ phun ra một búng máu, thấy tình thế không ổn, vội rút thân lui về phía sau, tốc độ cực nhanh, Mông Hoan muốn đuổi theo, nhưng căn bản đuổi không kịp, bất đắc dĩ thở dài.

- Mông Tướng quân, thích khách kia đâu?

Càn Vô Cực tức giận đến không được, lần này rõ ràng bị ám sát rồi, hắn như thế nào nhẫn chịu được, chứng kiến Mông Hoan tới, không khỏi quát.

- Mạt tướng vô năng, lại để cho hắn chạy.

Mông Hoan nói.

- Cái gì? Chạy, ngươi là làm việc như thế nào?

Càn Vũ Dũng phẫn nộ quát.

. . .

Cùng lúc đó, một chỗ trạch viện của Vương gia, Vương Bá Huyền là Tứ đệ của Vương Bá Đạo, tu vi cũng là Võ Thánh Đại viên mãn, hắn tuy cũng cùng Vương Bá Đạo là Võ Thánh Đại viên mãn, nhưng sức chiến đấu muốn chênh lệch nhiều hơn, hơn nữa không có chiến ngẫu thủ hộ.

- Người nào?

Vốn là ở trong khi tu luyện, Vương Bá Huyền nhanh chóng mở mắt, quát nhẹ một tiếng.

- Người giết ngươi.

- Giết ta, khẩu khí thật là lớn.

Vương Bá Huyền nhìn xem người tới, người này toàn thân đều bao phủ ở bên trong y phục dạ hành, toàn thân không có lộ ra nửa điểm khí tức, rất quỷ dị, để cho người khó có thể nắm lấy.

- Lời của ngươi nhiều lắm.

Người nọ hóa thành một đạo bóng đen, trường đao trong tay như là Thiểm Điện xẹt qua.

- Bá Thiên quyền, Bá Thiên tuyệt địa.

Vương Bá Huyền thấy thế không ổn, nhanh chóng đánh ra một quyền, một quyền này hoàn toàn đánh trúng trường đao của đối phương.

Chỉ nghe ‘ông’ một tiếng, song phương từng người lui về phía sau một bước.

- Lực đạo thật lớn, bất quá nếu muốn giết ta, vẫn là quá kém.

Vương Bá Đạo quát lớn, trong ánh mắt lóe ra hưng phấn chi sắc, từ khi tiến vào Võ Thánh Đại viên mãn cảnh giới, liền chưa bao giờ gặp đối thủ thích hợp, trước mắt người này tu vi so với mình chỉ mạnh không yếu, liền khơi dậy chiến ý cường đại của Vương Bá Huyền.

- Hừ.

Người nọ hừ lạnh một tiếng, trường đao trong tay tốc độ nhanh hơn, lần nữa hướng phía Vương Bá Huyền công kích tới.

- Đao pháp của ngươi tuy lợi hại, nhưng sơ hở quá nhiều, xem ta phá vỡ như thế nào.

Vương Bá Huyền chợt quát một tiếng, lần nữa đánh ra một quyền, một quyền này so với một quyền trước kia uy thế càng hơn, lực đạo cương mãnh, như là Mãnh Hổ xuống núi, có xu thế uy chấn thiên hạ.

Bành bành bành.

Thân đao lần nữa bị đánh trúng, trường đao trong tay người kia lập tức bị đánh bay, cắm ở trên tường, ông ông vang lên.

- Ha ha, ha ha, ta nói rồi đao pháp của ngươi không được, nếu như ngươi muốn dựa vào đao pháp này giết ta mà nói, cái kia thật đáng tiếc, đao pháp của ngươi không tới nơi tới chốn, không có tư cách kia.

Vương Bá Huyền cuồng tiếu nói.

- Không cần đao, ta vẫn có thể giết ngươi.

Người nọ hừ lạnh một tiếng.

Trong mắt người nọ hiện lên một đạo hàn quang, lại vứt bỏ đao không cần.

Thân hình hắn nhanh chóng đi tới bên người Vương Bá Đạo, khẽ quát một tiếng:

- Càn Khôn Nhất Chỉ, Càn Khôn phá.

Người tới tốc độ cực nhanh, Vương Bá Huyền tuy là Võ Thánh hậu kỳ, rõ ràng không có kịp phản ứng, một ngón tay này, lập tức đánh vào mi tâm của hắn.

- Càn Khôn Nhất Chỉ, ngươi. . . ngươi. . . ngươi là người Càn gia?

Vương Bá Huyền nói.

- Ngươi biết cũng đã quá muộn, người chết là không biết nói chuyện đấy.

Người nọ cười lạnh nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.