Chương trước
Chương sau
Cỗ khí thế này rốt cuộc là của ai? Làm sao lại là khủng bố như thế? Chẳng lẽ là Diệp Hạo lúc nãy kia sao ? Cái này cũng không đúng, tu vi của hắn hẳn là cũng còn chưa đạt tới tình trạng như thế.

Như vậy rốt cuộc là ai đây? Có lẽ là vị tiên nhân nào đó giáng xuống hạ giới ? Nếu mà là như vậy nói, thì cũng phải nói tới quá khứ.

Mà sắc mặt Dương Lỗi cũng là đại biến. Hắn biết, có thể có được uy áp khủng bố như vậy, ở chỗ này vẻn vẹn chỉ có một. Đó chính là vị cường giả chưa biết chủ mộ kia. Có thể hắn đã thức tỉnh , hoặc là nói ý chí của hắn đã thức tỉnh , bị người ta quấy rầy mà thức tỉnh.

Bình thường hay nói đến, cường giả siêu cấp như vậy đều sẽ lưu lại truyền thừa.Nếu gặp người có duyên thích hợp yêu cầu của hắn mà xông vào trong đó, thì sẽ được tuyển làm truyền nhân, trao hết một đời học hành để truyền thừa cho hắn. Nhưng nếu như là gặp phải không người thích hợp, như vậy sau đó có thể nghĩ tới kết quả.

Có điều từ tình huống trước mắt mà xét thì cũng không phải vị cường giả siêu cấp kia đã tìm được người thích hợp để truyền thừa, mà đó là lửa giận sau khi bị quấy rầy .

Đi, hiện tại nhất định phải mau mau rời khỏi nơi này, nếu không phiền toái liền lớn.

Dương Lỗi nhìn mọi người nói:

- Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Người này, coi như là cả Huyền Cơ Môn và Huyền Thiên Tông cũng chưa chắc có thể ngăn cản. Cho nên nếu nghĩ biện pháp mở cửa đá này ra thì chúng ta không có lựa chọn khác .

- Làm sao bây giờ? Phải làm thế nào mới tốt?

- Có đúng là chỉ cần tu vi của tiểu Lỗi tăng lên tới cảnh giới Luân Hồi trong thời gian ngắn liền có khả năng phá bỏ cấm chế của cửa đá này ?

Lúc này Tiêu Thanh Thạch nhìn Chu Nhiên mà hỏi.

- Không sai, chỉ cần có thời gian nửa khắc chung như vậy là đủ rồi.

Chu Nhiên gật đầu đáp

- Chỉ cần tiểu Lỗi có thời gian nửa khắc chung đạt tới cảnh giới Luân Hồi là có thể đủ để phá vỡ cấm chế của cửa đá này để rời khỏi nơi này.

- Thời gian nửa khắc chung, vậy là đủ rồi.

Tiêu Thanh Thạch ngẩng đầu lên nói

- Ta có biện pháp có thể làm cho tiểu Lỗi, trong thời gian nửa khắc chung có thể đạt tới cảnh giới Luân Hồi đỉnh cao.

- Tiêu thúc thúc, người có biện pháp nào?

Dương Lỗi nhìn Tiêu Thanh Thạch mà hỏi.

- Ngươi... không phải là ngươi đang nghĩ dùng phương pháp kia sao?

Cổ Thu Hàn trong lòng chấn động, nhìn Tiêu Thanh Thạch liền hỏi lại.

- Chúng ta còn có lựa chọn khác sao?

Tiêu Thanh Thạch bất đắc dĩ nhìn Cổ Thu Hàn hỏi ngược lại

- Ngươi cho rằng ta muốn dùng biện pháp này sao? Hiện tại chúng ta đã bị buộc đến tuyệt lộ, cho nên chỉ có thể đành làm như thế.

Cổ Thu Hàn trầm lặng. Đích xác, hiện tại đã đến thời khắc mấu chốt như vậy, đó cũng là biện pháp duy nhất. Tu vi bị giảm đi một cảnh giới, đem so với bị chết ở chỗ này thì vẫn còn tốt chán. Cảnh giới tu vi bị rớt thì vẫn có khả năng tu luyện lại, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

- Rốt cuộc là biện pháp gì?

Dương Lỗi cũng giật mình. Biện pháp gì mà lại có thể để cho chính mình đạt tới cảnh giới Luân Hồi trong khoảng thời gian ngắn. Phải biết rằng hiện tại bọn họ không biết rõ ràng lắm thực lực thật sự của chính mình là do người khác làm.

Chính mình chẳng qua là cảnh giới Thông Huyền mà thôi, từ Thông Huyền đến cảnh giới Luân Hồi, chênh lệch đâu phải là lớn bình thường. Mặc dù ai thiêu đốt linh hồn của chính mình, thiêu đốt năng lượng tính mạng của mình, cũng không nhất thiết có thể đạt tới cấp bậc này

- Có di chứng gì sao?

Thấy dáng vẻ của Cổ Thu Hàn và Tiêu Thanh Thạch, Dương Lỗi liền suy đoán. Ảnh hưởng còn lưu lại này tất nhiên là có, nhưng mà di chứng không quan hệ đến mình mà thôi. Tám chín phần mười sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với Tiêu Thanh Thạch .

- Tiểu Lỗi, chuyện này ngươi không phải lo lắng, đối với ngươi không có ảnh hưởng. Nhưng mà cảnh giới tu vi Tiêu thúc thúc của ngươi sẽ bị rơi rụng một cấp độ mà thôi.

Cổ Thu Hàn nhìn thấy Dương Lỗi căng thẳng như thế, liền cười cười trả lời.

- Không được, thế này... Như vậy sao được.

Dương Lỗi nghe vậy lập tức lắc đầu.

- Không sai, thế này không được. Thanh Thạch chính là chưởng môn của Huyền Thiên Tông, nếu như cảnh giới bị tổn thất như thế, ít nhất phải cần ngàn năm mới có thể lần thứ hai tu luyện lại được. Thế này không được.

Trương Dật nghe vậy cũng là lắc đầu

- Ta xem ra, chuyện này có lẽ để ta làm đi. Thanh Thạch ngươi nói bí pháp cho ta biết, để ta thi triển.

- Không được, bí pháp này không phải trong thời gian ngắn có thể tu luyện thành công. Mà để thi triển ra, nếu như thay đổi thành những người khác như thế thì cũng không có nhiều thời gian như vậy .

Tiêu Thanh Thạch lắc đầu đáp.

- Thanh Thạch nói không sai, hiện nay chúng ta đã không có thời gian.

Cổ Thu Hàn cũng bất đắc dĩ đành lên tiếng.

- Cứ quyết định như vậy đi, nhưng mà sau này tiểu Lỗi coi như là đệ tử của Huyền Thiên Tông ta, không chỉ có là đệ tử của Huyền Cơ Môn ngươi. Về điểm ấy, ta nghĩ Cổ Phong Tử ngươi hẳn là phải đồng ý với ta chứ?

Tiêu Thanh Thạch cười ha hả nhìn Cổ Thu Hàn mà nói. Đó là một cơ hội tốt, nếu như không thừa dịp hiện tại nói ra mà thừa nước đục thả câu, như vậy sau này liền không có cơ hội tốt như vậy. Hơn nữa, chính mình lần này hy sinh đúng là rất lớn, thu hoạch như vậy cũng coi như một chút bồi thường. Đó cũng hẳn là trong lòng Tiêu Thanh Thạch nghĩ như thế .

Cổ Thu Hàn nghe vậy mà dở khóc dở cười. Tiêu Thanh Thạch này, đúng vào lúc này mà còn có tâm tư quan tâm tới những việc lặt vặt này. Nhưng rồi Cổ Thu Hàn vẫn nói:

- Chuyện này, ngươi đừng tới hỏi ta, ta không làm chủ được. Chỉ cần tiểu Lỗi và Trương Dật đồng ý như thế thì ta không có bất cứ vấn đề gì.

- Đây chính là ngươi nói vậy, không cho đổi ý a, Cổ Phong Tử.

Tiêu Thanh Thạch nghe vậy mừng rỡ không thôi. Tư chất của Dương Lỗi, tất cả mọi người là biết quá rõ ràng. Lúc này lại vẫn còn biết hắn có được Chân Long Huyết Mạch, như vậy càng khó lường hơn. Cùng với thời gian, hắn tuyệt đối là người có hi vọng nhất đạt tới trình tự kia.

- Ta biết tiểu Lỗi nhất định sẽ đồng ý, về phần Trương đại ca, tự nhiên cũng sẽ không phản đối, đúng như vậy chứ ?

Tiêu Thanh Thạch nhìn sang phía Trương Dật và Dương Lỗi.

- Ta đương nhiên là cầu còn không được. Nếu như tiểu Lỗi có thể được Thanh Thạch ngươi trợ giúp như thế, được đi Huyền Thiên Tông học tập một đoạn thời gian thì ta nghĩ, sự trợ giúp đối với tiểu Lỗi kia khẳng định là rất lớn. Chuyện tốt như vậy, làm thế nào mà ta cự tuyệt được. Chỉ cần tiểu Lỗi đồng ý, thì ta không có bất cứ vấn đề gì.

Trương Dật cũng là cười nói.

Đối với lão mà nói, Dương Lỗi lại bái sư thêm một người thì tịnh không có gì. Chỉ cần có lợi đối với sự trưởng thành của hắn, đối với sự phát triển của hắn, như vậy là đủ rồi.

- Tiểu Lỗi, ý của ngươi thì sao?

Tiêu Thanh Thạch nhìn Dương Lỗi hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.