Chương trước
Chương sau
- Ta biết, những điều này ta cũng biết. Bởi vì huyết mạch của ngươi còn chưa được kích phát, thể chất đặc thù còn không có hé lộ ra. Cho nên, ngươi không tiếp thu được lợi ích lực lượng và cường đại của huyết mạch và thể chất. Nếu như là lúc trước kia đã được kích động ra, chỉ sợ thực lực của ngươi hiện tại cũng không dừng lại ở cấp bậc này .

Bạch Tố Trinh mỉm cười nói.

- Không, tiền bối, ngài đừng nhiều lời. Ta biết, trong đó vẫn có nguy hiểm rất lớn. Trước khi không có tuyệt đối nắm chắc, ta sẽ không đồng ý.

Dương Lỗi lắc đầu, Pháp Hải mặc dù lừa gạt chính mình, lợi dụng chính mình. Nhưng Dương Lỗi rõ ràng cảm giác được, Pháp Hải tuyệt đối không dám làm gì đối với chính mình, cho nên Dương Lỗi cũng không phải đặc biệt lo lắng. Mặc dù bị nhốt ở đây, nhưng hiện tại chính mình ít nhất cũng không có nguy hiểm tánh mạng.

Nhưng nếu như nghe theo lời Bạch Tố Trinh đã nói, rồi cùng làm như vậy đối với chính mình thì chuyện kia có thể sẽ không giống .

- Không đáp ứng thì cũng đã muộn. Ngươi không đáp ứng thì cũng phải đồng ý.

Bạch Tố Trinh vung mạnh tay lên. Một cỗ lực hút sinh ra từ trong tay Bạch Tố Trinh, trong nháy mắt liền kéo Dương Lỗi đến trước người nàng .

- Ngươi muốn làm gì?

Dương Lỗi bị nàng dọa đến hoảng sợ, lại hô

- Không được xằng bậy a?

Dương Lỗi giật mình phát hiện, mặc dù thân thể của mình dũng mãnh, nhưng ở trước mặt Bạch Tố Trinh thì căn bản là như con kiến hôi. Bạch Tố Trinh này không phải có tu vi bị áp chế sao? Tại sao chính mình hiện tại ở trong tay nàng lại cũng không có ngay cả lực để đánh lại.

Thế này... thế này cũng hơi thái quá một chút. Nếu như nói tu vi của Bạch Tố Trinh đang giữ ở trạng thái đỉnh cao thì đúng là có thể tha thứ. Nhưng vấn đề là, hiện tại Bạch Tố Trinh có tu vi bị áp chế, vẫn còn bị chín viên Phong Linh Thạch kia phong ấn .

- Yên tâm, ta sẽ không làm gì bất lợi đối với ngươi, làm như vậy đối với ngươi lẫn ta đều mới có lợi.

Bạch Tố Trinh nói.

- Lợi ích gì, ta không cần, ta không muốn. Tiền bối, xin ngài liền thương xót, thả ta ra được chăng ?

Dương Lỗi cười khổ không thôi. Tu vi của chính mình thì không cần lo lắng cái gì, chính mình có được Toàn Năng Tu Luyện Hệ Thống, sớm muộn hcũng sẽ đạt tới cấp độ kia. Hơn nữa tốc độ tăng lên của mình so với trong suy nghĩ của nàng thì hơn rất xa, nên mình không cần phương thức tăng lên cực đoan nguy hiểm như vậy .

Thế này vạn nhất nếu là có nguy hiểm gì đó, vậy chính mình chẳng phải là đồ ngốc đại xui xẻo sao .

- Ngưng thần tĩnh khí đi.

Bạch Tố Trinh trợn mắt liếc nhìn Dương Lỗi, một cước đạp hai chân Dương Lỗi khuỵu xuống, sau đó hai tay điểm vài cái trên lưng Dương Lỗi, mấy chỗ đại huyệt đạo liền đều là bị Bạch Tố Trinh bịt lại.

Khổ quá, khổ quá. Lần này thật sự là không may, Pháp Hải kia cũng không phải người tốt gì. Chờ khi nào thực lực của chính mình vượt qua lão ta, dứt khoát phải thu thập lão ta một trận đến nơi đến chốn. Hừ, nhất định phải khiến cho lão ta bị một trăm con heo mẹ cưỡi, nếu không thì không đủ để làm vơi đi mối hận trong lòng.

Mà lúc này Bạch Tố Trinh trong nháy mắt hóa thành một con Bạch Long, hướng tới mi tâm Dương Lỗi để nhập vào.

Dương Lỗi trong nháy mắt cảm giác được một cỗ năng lượng khổng lồ rót vào từ chính Thức Hải của mình .

- Đau, đau, đau.

Đây là cảm giác duy nhất lúc này của Dương Lỗi, thật sự là rất đau đớn. Hình như đầu đều sắp bị nổ tung. Loại đau đớn xé rách đầu, quá khó lòng mà chịu được .

Mà cỗ lực lượng này không chỉ có riêng rót vào như vậy. Nó vẫn còn đang không ngừng hoạt động, tiếp tục tiến vào về hướng các nơi trong cơ thể Dương Lỗi, tựa hồ muốn từ trong óc Dương Lỗi tạo ra một con đường thông đạo vậy .

- Kịch.. .

- A.. .

Dương Lỗi cảm giác cỗ lực lượng kia đang nện lên trên một tầng phòng hộ, một tầng phong ấn trong cơ thể của mình .

Va chạm mãnh liệt khiến cho Dương Lỗi càng đau đớn, trong lòng Dương Lỗi biết rõ ràng, một tầng phong ấn này đã phong ấn tu vi của chính mình, đồng thời cũng phong ấn Bạch Tố Tố. Đây chính là lớp phong ấn do chín viên Phong Linh Thạch kia hình thành, loại phong ấn đặc thù chủ yếu là vì đối phó Bạch Tố Trinh.

Hiện nay phong ấn này trong cơ thể của mình đang bị yếu đi không ít, nhưng cũng không phải liền bị phá tan dễ dàng như vậy. Ít nhất, đối với Dương Lỗi mà nói là không có khả năng. Trừ phi chính mình có thể khống chế màn sương mù màu tím kia.

Nói vậy, chính mình muốn loại trừ phong ấn này thì đó là dễ dàng, đáng tiếc chính mình căn bản không thể nào hạ thủ, căn bản không làm sao có chỗ để đi khống chế những sương mù màu tím này .

- Kịch.. .

Lại một lần va chạm. Dương Lỗi ôm đầu, bắt đầu kêu lên đau đớn. Loại khổ sở, chính mình trước đây mặc dù cũng từng đón nhận, nhưng mà sau đó thì chính mình cũng không muốn phải nhận lần thứ hai. Nhưng lại không nghĩ rằng, hiện nay chính mình lại gặp phải lần nữa tình huống này, quả thực là buồn bực tới cực điểm .

- Chết tiệt, thật là đáng chết, đau đến chết ta mất .

Cả người Dương Lỗi không ngừng lăn lộn trên mặt đất, loại đau đớn này rất ghê gớm. Hắn cắn răng mà kiên trì, lại kiên trì.

Lúc này Dương Lỗi chỉ hy vọng Bạch Tố Trinh phá tan một tầng phong ấn kia nhanh lên một chút, sau đó dung hợp với Bạch Tố Tố. Lúc này hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, đau khổ như thế làm hắn tuyệt đối không muốn tiếp tục chịu nữa .

- Kịch.. .

Lại là một lần va chạm, chính bản thân Dương Lỗi cơ hồ đều muốn té xỉu ngất đi. Lúc này Bạch Tố Trinh tựa hồ cũng mệt mỏi, tiêu hao không nhỏ nên không có lần đột phá tiếp theo nào.

- Thiếu gia, thiếu gia.

Lúc này Dương Lỗi mơ hồ nghe được âm thanh của Bạch Tố Tố.

Chẳng lẽ chính mình xuất hiện ảo giác, Bạch Tố Tố không phải đã bị phong ấn sao? Dương Lỗi suy nghĩ trong mơ hồ .

- Thiếu gia, thiếu gia, ngài nghe được sao?

Lúc này âm thanh của Bạch Tố Tố lại truyền tới lần nữa vào trong đầu Dương Lỗi .

Lần này tựa hồ không phải ảo giác, thật sự là Tố Tố đang nói chuyện với chính mình.

Dương Lỗi lấy lại tinh thần, rồi hỏi han với vẻ cực kì quan tâm:

- Tố Tố, hiện tại ngươi thấy thế nào ?

- Thiếu gia, không cần lo lắng cho ta, ta muốn bắt đầu dung hợp cùng bản thể.

Bạch Tố Tố nói

- Sau này ta chính là Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh chính là ta.

- A... Kia... Vậy ngươi.. .

- Thiếu gia không phải lo lắng, mặc dù dung hợp với bản thể, nhưng Tố Tố vẫn là người của thiếu gia .

Bạch Tố Tố lại nói.

- Tố Tố, ngươi... Ngươi không phải đã bị phong ấn sao? Làm thế nào, không đúng, ngươi là tiền bối Bạch Tố Trinh?

Dương Lỗi cảm giác có hơi không thích hợp nên vội nói.

- Ta là Bạch Tố Trinh, nhưng ta cũng là Bạch Tố Tố. Dẫu rằng thân thể Bạch Tố Tố vẫn còn trong phong ấn, nhưng linh hồn đã xuất ra. Chúng ta lập tức sẽ dung hợp. Đến lúc đó, ta là Bạch Tố Tố mà cũng lại là Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.