Chương trước
Chương sau

Phù triện ngược lại là rất nhiều chủng loại, bất quá hiện tại Dương Lỗi có thể luyện chế cũng chỉ có Liệt Hỏa phù, Băng Phong phù. Hai loại phù triện đều là phù triện Hoàng giai sơ cấp, uy lực không phải rất lớn, bất quá đối với Tu Luyện Giả cấp độ Luyện Khí mà nói, hiệu quả lại phi thường rõ ràng, nếu có hơn mười tấm Liệt hỏa phù hoặc là Băng Phong phù mà nói, một Tu Luyện Giả cấp độ Luyện Khí thậm chí có thể đối kháng cấp độ Võ giả.
Cho nên chế phù là phải học, nếu ta đánh không lại người, cái kia có thể dùng phù triện đập chết hắn.
Hơn nữa phù triện này cùng đan dược đều là hi hữu, Luyện Đan Sư cùng Phù triện sư là người rất được tôn kính, đương nhiên bọn hắn bình thường đều là kẻ có tiền.
Đương nhiên chế phù cũng phải cần tài liệu, cùng luyện đan luyện khí đồng dạng, hiện tại trên người Dương Lỗi căn bản không có tài liệu gì, không đúng, cũng không phải là không có tài liệu, chút ít da lông ma thú vẫn phải có, những cái kia dùng để chế phù kỳ thật đều là tài liệu tốt. Nhìn kỹ xuống, Dương Lỗi vẫn là cảm thấy rất may mắn, may mắn mình không có vứt bỏ những thứ lặt vặt kia, bằng không thì là một tổn thất lớn rồi.
... ...
Trong phủ viện Uy Vũ Vương.
Dương Thiên đi tới trước mặt đại Phu nhân Đông Phương Thải Ngọc khóc hô:
- Mẫu thân, người phải làm chủ cho hài nhi ah.
- Thiên Nhi, chuyện gì xảy ra, ai đánh ngươi?
Nhìn ấn ký trên mặt Dương Thiên, Đông Phương Thải Ngọc nổi giận, nhi tử của mình vẫn luôn được yêu chiều, mình cũng không nỡ đánh thoáng một phát, rõ ràng bị người tát tai như vậy.
- Là nghiệt chủng Dương Lỗi kia.
Dương Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Đông Phương Thải Ngọc sững sờ:
- Tên phế vật kia, làm sao có thể, không phải hắn không có thể tu luyện sao? Biến mất mấy tháng, cũng không có thể đánh thắng được ngươi đi? Hiện tại ngươi tốt xấu gì cũng là Võ giả tầng bảy a?
- Ta cũng không biết, ta vốn định đánh hắn một bạt tai, ngược lại bị hắn đánh lại, không biết nghiệt chủng kia sử dụng yêu pháp gì.
Dương Thiên nhớ tới mình rõ ràng bị một phế vật đánh, trong nội tâm tức điên, hận không thể đem Dương Lỗi bầm thây vạn đoạn, dùng để phát tiết phẫn hận trong nội tâm:
- Ta muốn giết hắn, mẫu thân, ta muốn giết hắn.
- Câm miệng.
Nghe được nhi tử của mình rõ ràng nói như vậy, Đông Phương Thải Ngọc không khỏi quát:
- Dù nói thế nào, trong cơ thể hắn cũng là huyết mạch Dương gia.
- Mẫu thân, nhưng ta, thế nhưng mà ta nuốt không trôi cơn tức này.
Dương Thiên thấy mẫu thân mình như vậy, ngữ khí cũng hòa hoãn rất nhiều, đối với mẫu thân mình tức giận, vẫn là rất sợ hãi.
- Ngươi bình thường không cố gắng tu luyện, cả ngày chỉ biết ham chơi háo sắc, hiện tại mới là Võ giả tầng bảy, ngươi làm cho phụ thân ngươi mất mặt, ngay cả muội muội của ngươi cũng đã là Vũ Sư rồi, nếu ngươi cố gắng tu luyện mà nói, như thế nào sẽ bị hắn tát.
Đối với Dương Thiên, Đông Phương Thải Ngọc cũng rất là bất đắc dĩ, nhi tử này thiên tư rất cao, nhưng tu luyện lại không cố gắng, ngay cả muội muội của mình cũng không bằng.
- Mẫu thân, ta...
Dương Thiên cũng ngượng ngùng, gần đây truyền đến tin tức, muội muội mình Dương Nguyệt đã đột phá bích chướng Võ giả, bước vào cảnh giới Vũ Sư, trong lòng của hắn cũng ghen ghét không thôi.
- Đại quản gia, Tam Thiếu gia trở về rồi.
Một tên hạ nhân khoảng bốn mươi tuổi, hướng một trung niên nhân ngồi ở trên ghế nằm nói.
Dương Thanh lập tức đứng dậy:
- Ngươi nói tên phế vật kia trở về rồi hả?
- Vâng, đại quản gia.
- Rõ ràng còn dám trở về, hại con ta, rõ ràng còn dám trở về, ta không cho hắn chết không có chỗ chôn, ta không gọi Dương Thanh nữa.
Đại quản gia Dương Thanh vỗ một chưởng vào trên mặt bàn, cái bàn lớn kia lập tức chia năm xẻ bảy.
Vũ Sư Đại viên mãn, ai có thể nghĩ đến một quản gia nho nhỏ, rõ ràng đạt đến Vũ Sư Đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa có thể đi vào cảnh giới Vũ Vương.
- Người nào.
Dương Lỗi vốn đang tu luyện, bất quá giác quan lại rất linh mẫn, chỉ cần không phải cảnh giới Vũ Vương, dưới Vũ Vương bước vào tiểu viện, đều bị hắn cảm giác.
- Dương Thanh?
Con mắt Dương Lỗi trợn mắt, Dương Thanh này là phụ thân Dương Hùng, ngày đó Dương Hùng bị mình chém giết, hài cốt không còn, mà ngày ấy hắn đến tiểu viện của mình, cho nên mình là hiềm nghi lớn nhất, Dương Lỗi cũng biết, Dương Thanh sẽ không từ bỏ ý đồ, không nghĩ tới lại tới nhanh như vậy.
- Đại quản gia, ngươi đến là vì chuyện gì, chẳng lẽ là vì tiền tiêu hàng tháng của bản thiếu gia mà đến sao? Việc nhỏ như thế làm sao dám kinh động đến đại quản gia, cái này thật là làm cho ta thụ sủng nhược kinh a.
- Dương Lỗi, ngươi giết con ta, hôm nay ta muốn ngươi đền mạng.
Vừa nhìn thấy Dương Lỗi, Dương Thanh gần như lửa giận bộc phát, hận ý lan tràn, mối hận giết con sao mà to lớn. Dương Hùng là nhi tử duy nhất của hắn, tuy tư chất không được, nhưng là khúc ruột trong lòng hắn, hôm nay hắn sớm đã không có năng lực sinh dục, nhi tử chết thảm, sao chịu từ bỏ ý đồ, mặc dù đối phương là tam nhi tử của Uy Vũ Vương, cũng không thể ngăn trở báo thù chi tâm của hắn, huống chi Dương Lỗi còn là một phế vật, không được Uy Vũ Vương coi trọng.
- Chuyện cười, nhi tử ngươi chết, thì tìm ta hưng sư vấn tội sao, ngươi cũng thật lớn mật, ta là chủ, ngươi là nô, chẳng lẽ ngươi muốn lấy nô lấn chủ hay sao?
Dương Lỗi quát lớn.
- Cái gì chủ, cái gì nô, chỉ bằng phế vật như ngươi, còn muốn làm chủ tử.
Nhìn Dương Lỗi, Dương Thanh hận không thể ăn thịt uống máu hắn:
- Lên, giết hắn cho ta.
Bốn tên hạ nhân, lập tức hống lên, bốn hạ nhân này tu vị cũng không yếu, kém cỏi nhất cũng là Luyện Khí tầng chín, mà mạnh nhất đã đạt đến Võ giả tầng bốn, ở Dương Thanh xem ra, Dương Lỗi cái phế vật này, căn bản cũng không có chỗ trống phản kháng, nhưng sự thật lại làm cho hắn chấn kinh.
Chỉ thấy Dương Lỗi, một quyền một cái, bốn hạ nhân đều bị đánh ngã trên đất, kêu rên không ngớt, một cái trong đó trợn mắt nhìn hắn, sau đó đã hôn mê.
- Ngươi. . . Không phải phế vật sao?
- Phế vật, ngươi là phế vật sao.
Dương Lỗi lạnh lùng nhìn hắn:
- Lăn, hiện tại cút cho ta, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.
Tuy Dương Lỗi rất muốn giết Dương Thanh, nhưng lại tinh tường, Dương Thanh này là tay sai đắc lực của đại Phu nhân Đông Phương Thải Ngọc, nếu như hiện tại mình giết hắn mà nói, nhất định phiền toái gia tăng, như vậy mình ở Dương gia cũng khó có ngày an ổn.
- Không nghĩ tới ah, không nghĩ tới, ngươi cái súc sinh tạp chủng này, rõ ràng che dấu sâu như vậy, cư nhiên đơn giản liền thu thập bốn người bọn họ, nếu như ta không có nhìn lầm mà nói, tu vi của ngươi có lẽ đã là Võ giả Đại viên mãn a.
Dương Thanh cũng không sợ hãi, càng đi tới gần:
- Bất quá cho dù ngươi đạt đến Võ giả Đại viên mãn, ngươi cũng phải chết.
- Vũ Sư Đại viên mãn?
Dương Lỗi kinh hãi, Dương Thanh trước mắt này rõ ràng đạt đến cảnh giới Vũ Sư Đại viên mãn, một quản gia nho nhỏ rõ ràng che dấu sâu như vậy. Cái này nhất định là một cuộc ác chiến rồi, khá tốt mình đã hoàn thành Tam Sát Hợp Nhất, bằng không thì căn bản không có khả năng thủ thắng.
- Chậc chậc, không nghĩ tới ah, không nghĩ tới Tam Thiếu gia phế vật của chúng ta, rõ ràng có thể nhìn ra tu vi của ta, không tệ, thật sự là không tệ, bất quá ngươi đồng dạng phải chết, ai bảo ngươi hết lần này tới lần khác giết nhi tử của ta.
Tròng mắt Dương Thanh trở nên đỏ thẫm, sát ý lạnh như băng không ngừng từ trên người hắn phát ra.
- Người trong Ma đạo?
Dương Lỗi thấy tình huống như vậy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lão gia hỏa này rõ ràng còn là Ma tu, này thì phiền toái, vốn Vũ Sư Đại viên mãn bình thường cũng đã làm cho Dương Lỗi đau đầu rồi, không có nghĩ tới tên này còn là Ma tu, ma tu này so với Tu Luyện Giả bình thường còn cường hoành nhiều lắm, sức chiến đấu thường thường là gấp hai võ giả cùng giai.
Nói cách khác hôm nay Dương Lỗi phải đối mặt hai Vũ Sư Đại viên mãn, một cái đã làm cho Dương Lỗi âm thầm kêu khổ, hôm nay lại phải đối mặt hai cái, làm trong nội tâm Dương Lỗi lo lắng không thôi.
- Chết.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng màu đỏ, quỷ dị đánh ra một quyền, một đạo hắc mang bay thẳng tới mặt Dương Lỗi.
Dương Lỗi hoảng hốt, trong lòng biết đạo hắc mang này lợi hại, nếu như bị đánh trúng, không chết cũng tổn thương.
- Phong Vân Sát.
Tránh thoát một kích, hắc mang kia đánh vào tảng đá bên cạnh, tảng đá kia lập tức tan rã không thấy, trên trán Dương Lỗi lập tức ứa ra mồ hôi lạnh.
- Thân pháp rất tốt, không nghĩ tới ngươi rõ ràng có thể né tránh một kích này của ta, bất quá lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Chỉ thấy Dương Thanh vươn tay phải ra, hiện lên hình dáng ưng trảo, năm ngón tay phát ra hắc mang nhàn nhạt.
- U Minh quỷ trảo.
- Móa.
Dương Lỗi thầm muốn chửi mẹ, chiêu số này thật quỷ dị cùng biến thái. Thân hình hắn nhanh chóng né tránh, nhưng mà vẫn muộn một chút, bị kình phong bắn trúng ngực.
Hít một hơi thật sâu, Phong Ẩn Đao chặt chẽ nắm trong tay, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang.
- Tam Sát Hợp Nhất, trảm cho ta.
Bạch quang lóe lên, trong mắt Dương Thanh hiện lên vẻ kinh hãi, hắn vội vàng vận chuyển thân pháp né tránh, nhưng đã muộn, chỉ nghe "PHỐC." một tiếng, Dương Thanh bị đánh trúng.
Dương Lỗi nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ cuối cùng cũng trúng, qua chiêu này bất tử cũng bị thương nặng a.
- Khục khục. . . Không nghĩ tới, không nghĩ tới ngươi rõ ràng làm cho ta bị thương, phế vật, ha ha, phế vật hay là thiên tài, không nghĩ tới thế nhân đều nhìn lầm rồi, bất quá ngươi là thiên tài thì như thế nào, ngươi phải chết ở chỗ này, một tuyệt thế thiên tài sẽ bị ta bóp chết trong trứng nước.
Dương Thanh đứng dậy, một kích kia của Dương Lỗi, cũng không có giết chết hắn, nhưng quả thật làm hắn bị thương, khóe môi nhếch lên vết máu, nhìn khuôn mặt càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Đây là công pháp biến thái gì, Dương Lỗi nhìn mà tuyệt vọng không thôi, không nghĩ tới chiêu số mạnh nhất của mình cũng không có thể làm hắn trọng thương, chẳng lẽ lúc này mình phải chết ở chỗ này? Nếu Bạch Tố Trinh không có ngủ say thì tốt rồi, lấy cảnh giới Võ Thánh của nàng, đối phó Dương Thanh còn không phải một bữa ăn sang sao.
Thời điểm Dương Lỗi cảm thấy tuyệt vọng, xa xa liền truyền đến một tiếng khẽ kêu:
- Yêu nghiệt, rõ ràng dám ở Uy Vũ Vương phủ ta làm càn.
Dương Lỗi giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một cô gái áo tím nhẹ nhàng đi tới.
- Nhị tỷ.
- Đệ đệ, ngươi trở về rồi.
Dương Nguyệt nhìn Dương Lỗi, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.
- Ân.
Dương Lỗi nhẹ gật đầu:
- Lại để cho Nhị tỷ lo lắng.
- Đại quản gia, tại sao là ngươi? Ngươi thật lớn mật, không chỉ tu luyện tâm pháp Ma Đạo, rõ ràng còn dám dĩ hạ phạm thượng.
Nhìn thấy yêu nghiệt Ma Đạo kia lại là đại quản gia Dương Thanh, Dương Nguyệt kinh ngạc, sau đó lập tức gầm lên.
- Khặc khặ-x-xxxxx, nếu như đã bại lộ, như vậy tỷ đệ các ngươi đều phải chết.
Dương Thanh liếm liếm bờ môi, mắt lộ ra hung quang.
Sắc mặt Dương Nguyệt ngưng trọng, ngăn Dương Lỗi ở phía sau:
- Đệ đệ, ngươi trốn ở đằng sau ta, để ta đối phó hắn.
Nhìn Dương Nguyệt xuất ra vũ khí, trong mắt Dương Thanh hiện lên một tia tham lam:
- Thiên Sương Kiếm, lại là Thiên Sương Kiếm.
Không chỉ là Dương Thanh, con mắt Dương Lỗi cũng sáng ngời, tuyệt đối là thượng phẩm Linh khí, thậm chí có thể là Cực phẩm Linh khí. Bất quá vẫn còn kém Phong Ẩn Đao của mình.
- Thiên Sương Kiếm, đặt ở trong tay tiểu nha đầu ngươi, quá lãng phí rồi, vẫn là giao cho ta đảm bảo a, cạc cạc.
Thanh âm khó nghe kia của Dương Thanh làm cho Dương Nguyệt khẽ nhíu mày.
- Muốn Thiên Sương Kiếm, hừ, ngươi có bổn sự kia sao?
Đôi lông mày của Dương Nguyệt nhíu lại, huy vũ kiếm quát:
- Nhất Kiếm Sương Hoa… ngưng.
- Quá non rồi, mới chỉ là Vũ Sư tầng ba, cũng dám khiêu khích ta, không biết sống chết.
Dương Thanh ngã người về phía sau, thân pháp cực nhanh tránh thoát một kích, sau đó quát:
- U Minh quỷ trảo, phá cho ta.
Dương Lỗi thấy thế kinh hãi:
- Nhị tỷ, coi chừng.
- Đã muộn.
Dương Thanh liều lĩnh cười nói.
- Hừ.
Dương Nguyệt kiều quát một tiếng:
- Nhất Kiếm Sương Hoa… tán.
Lúc này Dương Lỗi đã khôi phục hơn phân nửa chân khí, ánh mắt ngưng tụ, xem đúng thời cơ phát động ra một kích mạnh nhất.
- Trảm, Tam Sát Hợp Nhất.
- Tiểu súc sanh, muốn đánh lén ta.
Dương Thanh tựa hồ sau lưng có mắt, trở tay một trảo, kích ở trên sống đao, lực phản chấn cường đại làm cho Dương Lỗi lùi lại mấy bước. Bất quá Dương Thanh cũng không sống khá giả, bị đẩy lui ra sau mấy bước.
Dương Nguyệt nhìn một kích kia của Dương Lỗi, nàng cũng giật mình không thôi, vốn đệ đệ của mình không thể tu luyện, trong lúc đó biến thành cao thủ, một kích kia không kém mình chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một ít.
- Khục khục. . .
Dương Lỗi nhổ ra một búng máu, chênh lệch quá xa, dù cho mình sử dụng Tam Sát Hợp Nhất, cũng không có thể đối phó được, lần này phản chấn làm hắn bị thương nghiêm trọng thêm.
- Đệ đệ, ngươi không sao chớ.
Dương Nguyệt bề bộn đở lấy Dương Lỗi, lấy ra một khỏa đan dược:
- Ăn vào a.
Dương Lỗi tiếp nhận, hệ thống liền cho thấy: Hoàng giai Bổ Khí Đan, đan dược thất phẩm, có thể khôi phục chân khí trong cơ thể rất nhanh.
Sau khi ăn đan dược vào, khí sắc Dương Lỗi đã khá hơn nhiều, vốn là chân khí bị lấy hết, cũng khôi phục hơn phân nửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.