Chương trước
Chương sau
Một thời gian sau, máy bay đã hạ cánh xuống một căn cứ quân sự trong rừng.
Giang Trường Đông dẫn mọi người đi xuống tập hợp ở một bãi đất rộng cạnh sân máy bay.
Ở chỗ này đã có một đám người mặc quần áo bộ đội chờ sẵn.
Hàn Mặt đếm qua thấy có hai mươi người, tất cả đều có tu vi Trúc Cơ và Tông Sư trở lên.
Hai mươi binh sĩ này cộng thêm ba mươi người bọn họ vừa đủ năm mươi. Như vậy đây là toàn bộ người sẽ vào Cổ Võ giới cướp mộ.
Thấy đám người Hàn Mặc đi đến, một binh sĩ đi đến nghênh đón. Người này có khí thế rất mạnh, ngang với Trúc Cơ hậu kì.
Không cảm nhận được linh lực trên cơ thể thì đây là một cao thủ võ đạo Tông Sư.
Nhìn như là lãnh đạo của những binh sĩ đang đứng ở đây.
“Chào Giang huynh!”
“Chào Phương tướng sĩ!”
Giang Trường Đông và Phương tướng sĩ bắt tay nhau.
“Tình hình đang rất gấp gáp, dặn dò bọn họ một chút rồi lên đường luôn!” Phương tướng sĩ nói.
“Được!” Giang Trường Đông gật đầu.
“Mọi người đứng thành hàng nghe vài điều trước khi đi làm nhiệm vụ!”
Giang Trường Đông quay sang nói với thành viên Long tổ.
Nghe vậy mọi người đi đến xếp hàng. Bốn mươi tám người nhanh chóng xếp thành năm hàng, hàng cuối chỉ có tám người. Thiếu hai người là Giang Trường Đông và Phương tướng sĩ.
Hàn Mặc đứng ở hàng thiếu người. Hắn thấy cả tên có địch ý với mình cũng đứng ở hàng này.
“Mọi người nghe đây, nhiệm vụ lần này đặc biệt nguy hiểm vì chúng ta đang đi cướp đồ ở địa bàn của người khác!
Chúng ta là người ngoài nên chắc chắn sẽ bị người trong đó nhằm vào, bọn họ sẽ dùng đủ loại cách khiến chúng ta không lấy được gì!
Vì vậy mọi người tuyệt đối không được hành động một mình, chúng ta sẽ chia theo tổ hành động!
Chia theo tổ vì trong mộ có rất nhiều ngõ ngách, chúng ta phải chia ra đi tìm bảo vật ở những nơi khác nhau!
Từ trên xuống dưới, năm người một đội. Mọi người chú ý đến đồng đội của mình trong nhiệm vụ lần này!
Ba người lẻ sẽ đi cùng với tôi và Phương tướng sĩ!”
Giang Trường Đông lớn tiếng nói.
Hàn Mặc quan sát tổ đội của mình.
Trong đó có một người quen là Long Văn, có cả tên chứa địch ý với hắn và hai người xa lạ của Long tổ.
“Xem ra chúng ta cùng đội!” Long Văn nhìn Hàn Mặc cười nói.
“Mọi người hợp tác vui vẻ!” Hàn Mặc đáp lại.
Long Văn và hai người lạ kia gật đầu, xem như là chào hỏi người cùng đội.
“Long đội trưởng!”
“Mong được ngài chiếu cố!”
Hai người lên tiếng. Nhìn có vẻ bọn họ biết Long Văn.
Cũng phải thôi, bọn họ đều là thành viên lâu năm, biết nhau là chuyện bình thường.
Còn hắn mới vào chưa được bao lâu, có rất nhiều người trong Long tổ còn chưa biết hắn là ai.
Hàn Mặc nhìn lướt qua tên đứng cuối cùng, cũng là tên có địch ý với mình.
Từ nãy đến giờ tên này không nói gì. Nhắm mắt lại đứng yên tại chỗ.
“Đây là An Hải, thành viên tổ 1, sau An Hải là Lâm Đông, cũng là thành viên tổ 1. Còn người đứng cuối là…Ninh Nam, thành viên tổ 2!”
Thấy Hàn Mặc không biết những người còn lại Long Văn bắt đầu giới thiệu. Đến tên có địch ý với Hàn Mặc ông ta dừng lại một chút.
An Hải và Lâm Đông nhìn chạc tuổi nhau, khoảng hơn ba mươi. Tu vi của họ đều là Trúc Cơ trung kì.
“Ninh Hải…là người của Ninh gia à. Thì ra địch ý của tên này đến từ đây. Trúc Cơ sơ kì, chưa đủ làm nên chuyện gì, tìm cơ hội xử lí tên này sau vậy!” Hàn Mặc nghĩ.
“Chào hai vị, tôi là Hàn Mặc!” Hàn Mặc nhìn An Hải và Lâm Đông nói.
“Thì ra cậu là Hàn Mặc, tên của cậu đang được lưu truyền rất rộng rãi đấy, hôm nay được gặp ở đây đúng là may mắn cho tôi!”
An Hải cười nói, đi lên bắt tay Hàn Mặc.
“An huynh quá khen!” Hàn Mặc đưa tay ra bắt tay với anh ta.
“Không quá chút nào, cậu đừng có khiêm tốn vậy!” An Hải nói.
Hai người nói vài câu rồi buông tay ra, An Hải về chỗ cũ.
Lâm Đông thì chỉ gật đầu một cái, xem như chào lại.
Hắn đoán Lâm Đông này không nói chuyện. Thấy vậy hắn cũng không bắt chuyện với anh ta. Còn tên cuối kia thì thôi, biết tên là được rồi.
Hàn Mặc nghĩ liệu Ninh gia ở trong Cổ Võ giới có phái người đến đối phó với mình không. Nếu có thật thì với tu vi bây giờ của mình không thể chống lại được.
“Không cần phải lo Ninh gia trong Cổ Võ giới, chuyến đi này rất bí mật. Dù cho bọn họ biết cũng không dám phái người đến, người của Long tổ không dễ động vào đâu!”
Hàn Mặc đang nghĩ thì một giọng nói vang lên ngay bên tai. Đó là Long Văn truyền âm.
Hắn nhìn Long Văn gật đầu. Anh ta đã nói vậy thì hắn không suy nghĩ vấn đề này nữa.

“Giới thiệu để sau, thời gian gấp gáp, mọi người đi theo tôi, nhớ đội của mình đừng để lạc!”
Phương tướng sĩ nói xong dẫn đầu đi trước, các đội bắt đầu chạy theo sau.
Trời đã tối, lại còn đang chạy vào trong rừng cây thì tối lại càng tối thêm.
Nhưng điều này đối với những người có tu vi ở đây thì không là gì cả. Vẫn có thể nhìn rõ như ban ngày.
Năm mươi người di chuyển nhanh chóng trong rừng cây, đi đến chỗ nào chỗ đó nổi gió.
Vài phút sau, đám người đi vào một khe núi.
Hàn Mặc dùng thần thức quét về phía trước, hắn thấy phía trước đã là đường cụt rồi nhưng Phương tướng sĩ và Giang Trường Đông vẫn di chuyển rất nhanh, không giảm tốc độ tí nào.
Không chỉ Hàn Mặc mà rất nhiều người đều thấy vậy, có vài người đã giảm tốc độ lại.
Hai người Giang Trường Đông cách vách đá chỉ còn chưa đến mười mét.
Nếu cứ chạy không dừng lại thì sẽ đâm thẳng vào đó.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Giang Trường Đông và Phương tướng sĩ đã đâm vào vách đá.
Nhưng, cảnh tượng tiếp theo lại không giống như suy nghĩ của mọi người.
Hai người bọn họ đã đi xuyên qua vách đá. Chính là xuyên qua vách đá!
Cùng lúc đó tiếng nói của Long Văn vang lên.
“Cứ chạy xuyên qua đi, không sao cả!”
Không cần Long Văn nói mọi người bắt đầu tăng tốc như cũ lao vào vách đá.
“Đó là trận pháp à Tiểu Linh!” Hàn Mặc nghĩ trong đầu hỏi.
“Đúng vậy chủ nhân, đó là Ẩn Nấp Trận và Phong Ấn Trận cấp 3, trận này được bố trí đến đêm mới có cửa vào xuất hiện!” Tiếng của Tiểu Linh vang lên trong đầu Hàn Mặc.
Lúc Tiểu Linh trả lời Hàn Mặc cũng đã đi xuyên qua vách đá.
Vừa xuyên qua vách đá, cảnh tượng ập vào mắt vẫn là trong khe núi nhưng Hàn Mặc cảm nhận được nồng độ linh khí ở đây gấp 10 lần bên ngoài.
“Thoải mái!”
Hàn Mặc hít một hơi thật sâu.
“Đây là Cổ Võ giới à, linh khí thật nồng nặc, nếu tu luyện ở đây sẽ tiến bộ rất nhanh! Sau nhiệm vụ phải tìm biện pháp ở đây lâu dài mới được!” Hàn Mặc nghĩ trong đầu.
Hắn có ý định tu luyện ở giới này một thời gian dài tìm kiếm cơ hội đột phát lên Kết Đan.
Nếu có thể thì hắn sẽ dẫn theo ba người phụ nữ của hắn đi cùng. Tầm này thì học hành làm gì nữa, nâng cao tu vi vẫn hơn.
Lúc này đám người cũng đã chạy ra khỏi khe núi
Bên ngoài khe núi vẫn là rừng cây như bên kia, nhưng cây cỏ ở đây cao to hơn bên kia rất nhiều.
Năm mươi người dừng lại ở ngoài khe núi. Những người lần đầu đi vào Cổ Võ giới liếc nhìn xung quanh không ngừng.
Đúng lúc này mọi người phát hiện ra điều gì đó, tất cả đều nhìn về một hướng trong rừng cây. Khí thế trên người cũng phát ra chuẩn bị chiến đấu.
Hàn Mặc cũng cảm nhận được. Trong rừng cây có những cỗ khí thế không kém bọn hắn đang lao về hướng này. Cảm nhận qua thì có tám cỗ khí thế.
Vài giây sau, tám cỗ khí thế đã hiện ra trong mắt mọi người!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.