- Đa tạ đạo hữu rubypinks79 đã đẩy KP.
.............
Vương Anh Thư hoảng đẩy Hàn Mặc ra nhanh chóng ngồi dậy, mặt đỏ như cà chua.
Vì lực đẩy hơi mạnh nên gáy của Hàn Mặc bị đập mạnh xuống sàn. Dù không đau nhưng Hàn Mặc vẫn ôm lấy phần gáy giả vờ bị đau. Vương Anh Thư thấy vậy bị hoảng không nhẹ.
- Hàn Mặc em không sao chứ....cô xin lỗi cô không cố ý... tại em...
Nói đến đây Vương Anh Thư mặt lại đỏ bừng không nói được nữa.
Vương Anh Thư chợt nhớ tới bây giờ không phải lúc xấu hổ mặt lại hiện lên thần sắc lo lắng.
- Em không sao chứ...để cô xem...
Vương Anh Thư tiến gần đến Hàn Mặc bỏ bàn tay của hắn ra xem phần bị đập xuống sàn.
Thấy không có chảy máu Vương Anh Thư thở phào một hơi nhưng lại lo lắng là vết thương không có biểu hiện ở bên ngoài nhưng ở bên trong lại rất nặng.
Vương Anh Thư đến gần Hàn Mặc có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể lão sư này, mùi hương rất dễ chịu. Giờ trông dáng vẻ lo lắng của Vương Anh Thư khác hẳn với lúc dạy học. Bây giờ thì giống một cô gái tốt bụng dễ gần rất khác với vẻ băng lãnh lúc kia.
- Em đi được không Hàn Mặc để cô dẫn em đi đến phòng y tế!
Vương Anh Thư lo lắng hỏi. Cô lão sư này vẫn tưởng vết thương của Hàn Mặc rất nặng.
- Em không rồi Vương lão sư. Lúc nãy có đau một chút nhưng bây giờ hết rồi.
Hàn Mặc đáp.
- Không được em vẫn phải đi cùng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-chan-sieu-viet/548164/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.