Đúng lúc này Dillen cũng đi vào nhà ăn. Lão ta vừa đi vừa cười trông rất cao hứng. Chắc là lão ta đã giữ được cái ghế của mình rồi.
Nhìn thấy bọn Hàn Mặc đang ngồi ăn ở trong lão ta chạy ngay đến.
- Mọi người sao lại ra đây, muốn ăn gì thì cứ nói để nhà bếp mang đến chứ. Đi ra tận đây vết thương của mọi người lại nặng thêm thì sao.
Dillen nói ra.
- Cảm ơn Dillen tướng quân, chúng tôi tự đi cũng được không cần làm phiền đến mọi người nhân tiện ra ngoài xem quang cảnh xung quanh quân khu.
Dương Quý nói ra. Bạn đang đọc truyện tại.
- Vậy được mọi người cứ tự nhiên, muốn ăn gì thì gọi nhà bếp. Mọi người ăn ngon miệng tôi đi trước.
Dillen nói rồi đi mất.
- Mọi người ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi, tối chúng ta sẽ xuất phát về nước.
Dương Quý nói ra.
- Sớm vậy sao đội trưởng! Còn vết thương của anh?
Lý Mộ Mai nói.
- Không có việc gì, dăm ba cái gãy tay này chưa làm khó được thành viên của Long tổ đâu.
Dương Quý nói ra.
Nghe thấy thế mấy thành viên khác không nói gì, Hàn Mặc cũng vậy.
Bữa ăn này ăn hết hai mươi phút, ăn xong tất cả lại về phòng bệnh nằm nghỉ riêng Lý Mộ Mai thì lôi kéo Hàn Mặc đi chậm lại.
- Mộ Mai có chuyện gì vậy.
Thấy Lý Mộ Mai cứ kéo tay đi chậm lại Hàn Mặc quay sang hỏi.
Lý Mộ Mai cúi đầu không nói gì bỗng kéo Hàn Mặc chạy sang hướng khác. Hàn Mặc để cho Lý Mộ Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-chan-sieu-viet/548156/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.