" Huynh đệ ta ra 200 vạn bán cho ta.."
" 200 vạn sao ngươi không cướp luôn đi ta ra 300 vạn …"
" 400 vạn …"
"500 vạn …"
Những người xung quanh quanh tranh nhau ra giá cuối cùng Hàn Mặc bán với giá 800 vạn cho một người phụ nữ trung niên.
Giao bán xong phỉ thúy Hàn Mặc rời khỏi đó đi tìm cực phẩm phỉ thúy. Hàn Mặc dạo khắp hầu như tất các gian hàng bán đá mà không tìm thấy một viên cực phẩm phỉ thúy nào.
" Bịch, a ôi.." Vì chú ý tìm cực phẩm phỉ thúy quá nên Hàn Mặc vấp phải cục đá ngã ra đất. Hàn Mặc đứng dậy thấy hung thủ của chuyện này là một hòn đá to bằng nửa nắm đấm chuẩn bị đá bỏ đi thì Hàn Mặc trợn to mắt. Hàn Mặc nhìn thấy bên trong hòn đá này là một màu xanh đậm. Đây không phải là cực phẩm phỉ thúy thì là cái gì.
Hàn Mặc dùng tốc độ nhanh nhất nhặt hòn đá cất vào trong người.
" Đúng là khốn nạn a tìm mãi chả thấy đâu hết hóa ra lại bị vứt ở giữa đường."
Hàn Mặc sau khi nhặt hòn đá lên liền đi ngay ra chỗ cắt đá. Vì lúc nãy Hàn Mặc đổ được thượng phẩm phỉ thúy nên lúc thấy Hàn Mặc người nhao nhao tránh cho Hàn Mặc cắt đá trước.
Hàn Mặc đưa đá cho người cắt nói:" Liền cắt viên ra đi nhớ là cắt mỏng thôi từ bên ngoài vào."
Người cắt gật gật đầu rồi tiếp nhận đá bắt đầu cắt. Vì lần trước cắt ra được thượng phẩm phỉ thúy nên mấy người đứng xung quanh chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tu-chan-sieu-viet/264661/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.