Chuyện này Vân Túc đã sớm biết, y trong nháy mắt đó đã có một ý niệm với Cung Tiểu Trúc, nhưng cũng lập tức áp chế lại trong lòng, không vì cái gì cả, chỉ vì y đã bị phế tu vi, trở thành một phàm nhân.
Vân Túc nhìn nhìn một bên chân không của mình, lại nhìn túi trữ vật, không thấy có giày, vì thế liền bỏ ý định đổi giày, sau đó cầm một cái bồ đoàn ra, ngồi xếp bằng trên đó, nói với Thiên Hương lư đang xoay vòng quanh mình: “Lại đây!”
Thiên Hương lư do dự một lát, lơ lửng trong không trung, lung lay hai cái mới chậm rãi tới bên người y.
Nếu Thiên Hương lư có bộ dáng là một đứa trẻ, phản ứng bây giờ của nó hẳn là nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Vân Túc một lát, sau đó mới đung đưa hai cái tay nhỏ, di chuyển cái chân bé xíu đi tới chỗ Vân Túc, vươn hai tay ra, sau đó gọi một tiếng “Ôm ôm!”
Vân Túc cầm lấy Thiên Hương lư màu tử đàn, nhìn ngắm chuyên chú. Thiên Hương lư bị y nhìn đến run rẩy. Một lát sau, Vân Túc lại buông nó ra, cuối cùng kết luận là lư hương này có hơi nhát gan, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Y chỉ biết Thiên Hương lư có công dụng ngưng thần tĩnh khí, cũng không biết là còn có công dụng gì khác, phỏng chừng năng lực bảo vệ y và Cung Tiểu Trúc vừa rồi là do nhờ có linh tính.
Thiên Hương lư một người, không! Là một vật! Thiên Hương lư một vật trong động vô cùng nhàm chán, liền bay loanh quanh, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-truy-phu/204916/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.