Kiến tuyết lẫn vào cùng với băng thiên tuyết địa thành một thể, toàn thân màu trắng, mỗi con to bằng một ngón tay cái, chúng tựa như thiên quân vạn mã, đuổi theo ba người Vân Túc, không ngừng bò về phía trước, phát ra tiếng động xoàn xoạt, tốc độ có thể sánh với tốc độ chạy nhanh của ba người, khoảng cách giữa hai bên không xa không gần.
Kiến tuyết vẫn không đuổi kịp được ba người Vân Túc, mà ba người Vân Túc cũng không thoát khỏi sự theo đuôi của kiến tuyết.
“Vân huynh, chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Những con kiến tuyết kia tốc độ nhanh như vậy, chỉ sợ chờ chúng ta kiệt sức rồi sẽ chen nhau mà lên, cắn xé ba người chúng ta tới một mẩu xương cũng không còn!”
Lang Kha vừa chạy vừa lo lắng nghĩ, chẳng lẽ hắn đường đường là đại đệ tử thủ tịch của Tất Vân tông, là Lục sư đệ của tông chủ đương nhiệm, lại phải táng thân như thế này ư?
Tất cả mọi người đều biết, những con kiến tuyết này không chỉ mang độc trong thân, hơn nữa chỉ cần đã nhắm tới tu sĩ nào, sẽ chen chúc lên như thủy triều, chờ sau khi kiến đi rồi, chỉ còn lại từng bộ xương trơ trọi, tuy rằng cấp của chúng đều chỉ là cấp một, cấp hai, nhưng số lượng khổng lồ, cho dù có là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cũng khó mà ngăn được công kích của chúng.
Có điều may mà tốc độ của chúng không nhanh bằng tốc độ của tu sĩ, nếu không, lấy thực lực bây giờ của ba người, muốn thoát khỏi kiến tuyết, càng thêm khó như lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-truy-phu/1286050/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.