Hỏi xong ý kiến, Cơ Vân thoát khỏi cái đỡ của Hạ Chi Hòe, đứng bên cạnh cười cười nhìn mọi người, Sử Liên Yên có trực giác mạnh nhất nhìn vẻ mặt này của ả, liền dùng ánh mắt hoài nghi nhìn, nhíu mày hỏi: “Vị cô nương này, vì sao ngươi lại cười như vậy?”
Cơ Vân nhìn nàng một cái, cũng không đáp lời, bỗng nhiên, các tu sĩ cấp thấp bốn phía xung quanh lần lượt ngã gục xuống đất, có người thậm chí còn kêu rên thảm thiết, không ngừng lăn lộn trên đất, đều là tình trạng đau đớn khổ sở.
Nhận thấy tình trạng khác thường của các tu sĩ cấp thấp, Liễu Thiên Phong vút một tiếng cầm pháp bảo bản mạng của mình ra tấn công Cơ Vân, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đã động tay động chân gì với họ rồi?”
“Ha ha ha…” Cơ Vân nũng nịu cười to, thả người bay đến giữa không trung, đổi trở lại tướng mạo vốn có, khinh thường nói với tu sĩ nhân loại: “Tu sĩ các ngươi thật là buồn cười, không ngờ ngay cả ta là yêu tu cũng không phát hiện ra, nghe nói thần trí của tu sĩ nhân loại khá cao, ta thấy cũng chẳng hơn gì cả.” Nhớ tới chuyện những tu sĩ vừa rồi bị ả lừa tới xoay mòng mòng, đắc ý vô cùng.
Những người còn lại lúc này mới nhận ra Cơ Vân chính là yêu tu đã bắt các tu sĩ cấp cao ở ngoài thành Vạn La, nhất thời vừa sợ lại vừa giận, mọi người nhanh chóng tản ra xung quanh Cơ Vân, bao vây lấy ả, chỉ mình Hạ Chi Hòe chậm nửa nhịp, chờ tới lúc cả đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-truy-phu/1286048/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.