Chân trời xẹt qua hai đạo lưu quang, dừng lại trong rừng trúc nơi ngoài tiểu trấn, bọn Vân Túc đứng ngoài tiểu trấn, nhìn ốc xá nghiễm nhiên nơi xa, khói bếp lượn lờ, một cảnh tượng bình thản vô cùng.
Vạn Vân Hàm chỉ vào kiến trúc nơi xa nói: “Tiểu trấn này tên là Lưu Ly tiểu trấn, là một thôn trấn trong thành Uyển Diên chúng ta, bên trong có tu chân giả, tu vi nhiều nhất là Luyện Khí kỳ, tu sĩ tu vi ngoài Trúc Cơ kỳ đều ở trong thành Uyển Diên, nghe nói linh khí nơi này khá mỏng, bất lợi cho tu luyện, ta đề xuất các ngươi vẫn là trực tiếp tới Uyển Diên thành của chúng ta thì hơn, đến rồi, các ngươi không chỉ có thể tu luyện, mà ta cũng sẽ bảo phụ thân và đại ca ta đáp tạ các ngươi.”
Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc: “Vân đại ca, không bằng theo lời Vạn cô nương đi, chúng ta dừng lại ở thành Uyển Diên mấy ngày.”
Sở dĩ đề nghị như vậy, là bởi Cung Tiểu Trúc suy xét, họ trước mắt đang bị người đuổi giết, Lưu Ly tiểu trấn không có nhiều tu chân giả, tất cả đều là phàm nhân, nếu kẻ thù đuổi tới nơi này, họ không thể không cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng tới phàm nhân nơi này.
Mà thành Uyển Diên thì khá an toàn, theo như lời Vạn Vân Hàm, chỗ đó không chỉ tu chân giả vô số, hơn nữa tu sĩ Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ cũng đếm không hết, như vậy có thể hạ thấp độ nguy hiểm, khiến cho những người kia ném chuột sợ vỡ đồ.
Vân Túc cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-truy-phu/1286031/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.