Thương Thăng đi theo sau Vân Túc bay ra khỏi Tất Vân tông, dọc đường đi thấy Vân Túc vẫn luôn không hề lên tiếng, liền thỉnh thoảng tìm vài đề tài để nói, làm cho quan hệ giữa hai người thân mật hơn, cho dù Vân Túc không để ý tới, hắn cũng không tức giận.
“Nhi tử! Ngươi tên là gì vậy!” Thương Thăng cưỡi Tường Vân kiếm sóng vai phi hành cùng Vân Túc, dùng ánh mắt tự cho là từ ái thực ra là không đứng đắn chút nào nhìn Vân Túc.
“Vân Túc!” Vân Túc nghĩ một lát, cảm thấy người này chính là cha ruột của mình, không để ý tới hắn có vẻ không lễ phép, thế nên liền đáp trả lại hai chữ.
“Ồ! Vân Túc à! Vân Túc tốt lắm, tên này không tệ, người khác vừa nghe thấy đã cảm giác nghiêm nghị khởi kính, còn cùng họ với Thương nhi, vậy ngươi xem ta gọi ngươi là Túc nhi được chứ?” Thương Thăng cười tủm tỉm nói, tên của nhi tử ta quả là dễ nghe, bộ dáng vừa cao lại cực soái khí, quả là trò giỏi hơn thầy, Thương Thăng vô cùng tự kỷ nghĩ.
Vân Túc: “…” Y có thể nói ‘không’ được không?
“Ngươi không nói lời nào chính là đồng ý rồi phải không? Túc nhi quả là thiện giải nhân ý, vi phụ thật vui sướng, Túc nhi có thể nói cho vi phụ ngươi biết chúng ta đang đi đâu làm gì được không? Nói không chừng vi phụ có thể giúp đỡ ngươi.”
Vân Túc: “Cứu người!”
“Ồ! Cứu người à! Cứu người rất tốt, Túc nhi quả là tâm địa Bồ Tát, tâm địa thiện lương, thấy việc nghĩa liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-truy-phu/1286015/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.