Đi không biết bao lâu, Tiểu Duyên rốt cuộc cũng dừng lại, Vân Túc nhìn kỹ, liền thấy trước mặt có một cái lồng giam bằng sắt, trong lồng giam có một người khuôn mặt nhìn không rõ bị xích sắt thô to khóa bên trong.
Người này mặc một bộ y phục rách nát không chịu nổi, đã không thể nhìn ra được bộ dáng vốn có, trên người da tróc thịt bong, dơ bẩn đầy vết máu, một khuôn mặt vừa bẩn lại bị tóc dài xõa tung che mất, vẫn không hề nhúc nhích, nhìn bộ dáng như hôn mê bất tỉnh, thực ra vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở cực nhỏ của hắn.
Không chỉ vậy, Vân Túc còn phát hiện ra từ trên người hắn tỏa ra một mùi tanh tưởi, không chỉ bởi đã lâu không tắm rửa làm sạch cơ thể, mà cũng còn bởi ở một vài vết thương dính máu kia đã sinh mủ, da thịt thối rữa, từng vết từng vết, không phải là bị đao rạch thì cũng là bị roi quất, không hề được chữa trị.
Có thể thấy được Tiếu Duyên là gia hỏa mặt người dạ thú tới cỡ nào, nhất định là đã đánh đập ngược đãi người bị nhốt trong này vô số lần, hơn nữa nói không chừng người khác trong Tất Vân tông cũng không biết tới chuyện này.
Người bị xích sắt khóa chặt kia nghe thấy động tĩnh, đầu hơi ngẩng lên một chút nhìn Tiếu Duyên bằng một con mắt, đôi mắt bị tóc che khuất rốt cuộc cũng lộ ra, tản ra một tia ngoan lệ như dã thú hung hãn, cho dù bị nhốt ở một nơi như vậy, hắn cũng vẫn không khuất phục như trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-truy-phu/1286013/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.