Lại nói vừa rồi thật nguy hiểm! May mà không bị làm sao!
Cung Tiểu Trúc biết tu vi của bản thân không tốt nên không dám nhìn nữa, nhưng hắn biết Vân đại ca nhất định có thể, trong nguyên tác, Vân Túc sau khi nhìn thấy mấy chữ lớn này, liền dùng thủ pháp cao siêu mà ngộ đạo, loại ngộ đạo này cũng không phải là đột phá tu vi, mà là lĩnh ngộ được một điều thuộc về thiên đạo, thế nên nhờ vậy mà Vân Túc chiếm được một loại thần thông.
Vân Túc dặn Cung Tiểu Trúc không thể nhìn lên bức hoành phi lần nữa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mấy chữ lớn kia, muốn nhìn ra chút ít manh mối từ đó, theo sau, đáy lòng lại sinh ra một cảm giác huyền diệu, tựa như chạm được vào một thứ gì đó, lại có chút nghi hoặc khó hiểu, mà bây giờ Vân Túc lại chưa có cách nào đâm thủng lớp giấy dán cửa sổ kia, thăm dò ý nghĩa chân thật này.
Mặc Hoa và Tư Mộng Hàm cũng nhìn thoáng qua, lại không cảm nhận được gì, cũng không bị hề hấn chi, chỉ cảm thấy vài chữ này phiêu dật tiêu sái, rất có phong phạm đại gia, người viết tất có tu vi bất phàm, nhiều hơn thì lại không cảm nhận được.
Bỗng nhiên, ba người Cung Tiểu Trúc thấy trong nháy mắt cơ thể Vân Túc lóe lên di chuyển từ chính giữa đại môn tới một góc tường khoanh chân ngồi xuống, vì thế Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa lập tức phản ứng lại, một trái một phải đi tới trước mặt Vân Túc hộ pháp cho y.
Ánh mắt Tư Mộng Hàm hơi lóe lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-truy-phu/1285978/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.