🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên, Vân Túc nhìn chằm chằm cửa hàng bán son phấn bên phải, dừng lại nói với hai người Cung Tiểu Trúc, “Tiểu Trúc, ngươi và Tiểu Mặc tới khách điếm trước, ta có việc phải làm, chờ làm xong việc rồi sẽ tới tìm các ngươi.” Sau đó lại dặn Mặc Hoa, “Mặc Hoa, ngươi bảo vệ cho Tiểu Trúc.”
Mặc Hoa nhìn chằm chằm Vân Túc, đưa mắt theo ánh mắt của y, vội gật đầu nói, “Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Trúc thật tốt.”
Tiểu Trúc cũng nhìn theo hướng Vân Túc vừa nhìn, liền nhìn thấy trong cửa hàng kia có một bóng dáng vô cùng quen thuộc, hắn chưa kịp nhớ ra đó là ai, nhiệm vụ hệ thống lại xuất hiện:
‘Chúc mừng kí chủ phát động nhiệm vụ hệ thống “Bồi cạnh Vân đại ca, cố gắng cổ vũ Vân đại ca, chính mắt chứng kiến Vân đại ca tiêu diệt Bạch Toàn Ảnh.”, phần thưởng nhiệm vụ: giá trị vận khí ba điểm, hệ thống tệ một nghìn điểm; nếu thất bại sẽ bị trừng phạt: giá trị vận khí sáu điểm, hệ thống tệ hai nghìn điểm.’
Cung Tiểu Trúc bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào bóng dáng kia lại quen thuộc đến vậy, hóa ra là tên đầu sỏ khiến cho Vân đại ca bị đuổi ra khỏi Kiếm Tiên môn Bạch Toàn Ảnh, vậy nhất định không thể tha cho hắn, ngoại hình đẹp trai thì sao chứ, còn không đẹp bằng Vân đại ca, đẹp trai là có thể tùy tiện bắt nạt người khác sao? Chưa từng thấy kẻ nào như vậy, cho dù Vân đại ca có thể tha cho Bạch Toàn Ảnh, hắn cũng sẽ không tha cho. Tuy rằng hắn đánh không lại Bạch Toàn Ảnh…
Thời khắc báo thù quang vinh này của Vân đại ca sao có thể thiếu hắn được, chắc chắn là không được, cho dù không có nhiệm vụ hệ thống nhắc nhở, hắn cũng nhất định phải tận mắt chứng kiến cái tên Bạch Toàn Ảnh ra vẻ đạo mạo, lớn lên nhân khuông cẩu dạng này bị Vân đại ca giáo huấn.
“Vân đại ca, ta muốn đi cùng ngươi.”
Vân đại ca chần chờ một lúc mới gật đầu đáp, “Được, vậy ngươi nhất định phải theo sát ta và Mặc Hoa.”
Cung Tiểu Trúc cao hứng gật đầu, “Được! Vân đại ca.” Nói xong lại thương lượng với Vân Túc tới một nơi không người thay đổi dung mạo một chút.
Cung Tiểu Trúc được Vân Túc đồng ý, ba người lập tức chạy tới một ngõ nhỏ cách đó vài bước, vào cửa hàng hệ thống tốn ba mươi vạn điểm hệ thống tệ mua ba mặt nạ Thiên Huyễn, mỗi người một cái.
Chỉ cần đeo loại mặt nạ Thiên Huyễn này lên, dung mạo sẽ biến hóa theo ý nguyện của người đeo, nam nữ, xấu đẹp gì cũng có thể, không chỉ thế còn có thể làm cho người khác nhìn thấy cảnh giới tu vi của bản thân thấp hơn tu vi thật, có thể thay đổi khí tức trên người, tu sĩ từ Xuất Khiếu kỳ trở xuống không thể nhìn ra.
Cung Tiểu Trúc đưa cho Vân Túc và Mặc Hoa hai cái mặt nạ, nói hai ba câu giảng giải cách dùng liền đeo mặt nạ trong tay lên mặt mình, dựa theo tưởng tượng biến thành một tu sĩ diện mạo xấu xí, vẻ mặt bất mãn, sắc mặt tái nhợt, giống như một người bị bệnh, đi trong một đám người chỉ một lúc sau là quên mất bộ dạng, tu vi vẫn là Trúc Cơ trung kỳ.
Vân Túc biến thành một tu sĩ đại hán mặt đen, trên mặt có một đống lớn râu quai nón, thoạt nhìn hung thần ác sát, không dễ chọc vào, tu vi hạ thấp chỉ đến Trúc Cơ hậu kỳ. Mặc Hoa biến thành một mỹ nhân đẹp tựa thiên tiên, mày liễu mắt hạnh, ánh mắt thanh thuần động lòng người, khuôn mặt mịn màng, trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, nhu hòa không tì vết.
“Tiểu Mặc, đẹp quá rồi, biến xấu chút.” Khuôn mặt này còn đẹp hơn cả khuôn mặt ban đầu, không phải là muốn bị người chú ý càng nhiều sao, làm cho tỷ lệ người quay đầu lại nhìn càng tăng lên, nói không chừng còn chưa đuổi kịp Bạch Toàn Ảnh đã bị mấy bọn háo sắc theo dõi, rước thêm một đống phiền toái.
“Vì sao? Ta thích khuôn mặt này…” Chưa kịp nói xong, đã thấy Vân Túc liếc ánh mắt sắc như dao tới, Mặc Hoa lập tức im miệng, “Được rồi! Biến thì biến.” Hắn bĩu môi, trong lòng tùy ý thay đổi một chút, lập tức biến thành một nữ tu khá khả ái, thoạt nhìn thanh thuần vô hại, độ xinh đẹp cũng tương đương với các nữ tu trên đường, không làm cho người khác quá mức chú ý tới, cũng không đến nỗi quá xấu, tu vi ở Trúc Cơ trung kỳ.
Từ lúc ba người Vân Túc nhìn thấy Bạch Toàn Ảnh ở cửa hàng son phấn cho tới lúc biến hóa xong dung mạo đi ra khỏi ngõ nhỏ cũng chỉ mất một lúc, vừa lúc thấy Bạch Toàn Ảnh ra khỏi cửa hàng.
Ba người đi không quá xa cũng không quá gần cẩn thận đi theo Bạch Toàn Ảnh, ra khỏi cửa thành liền thấy hắn bay về một nơi xa trong rừng cây, ba người ẩn mình đi theo sau hắn, nhưng Bạch Toàn Ảnh không lâu trước đó đã thăng lên làm đệ tử thủ tịch của Kiếm Tiên môn, tuy vẫn còn đang ở Kim Đan kỳ nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, là nhân vật thiên tài có thể đối phó với đối thủ cấp cao hơn, không tới mấy phút sau, Bạch Toàn Ảnh liền phát hiện đằng sau có người theo dõi, chỉ là không biết có mấy người, hắn ngừng lại, quay đầu chờ người bay tới gần hắn, sau đó mới hỏi, “Các hạ là ai? Vì sao lại theo dõi ta?”
Bạch Toàn Ảnh lần này tới đây là muốn mua chút son phấn cho Quý Nguyệt Hà, sau đó là muốn vào sâu trong rừng bắt sống hồ ly đuôi đỏ khả ái làm linh sủng cho Quý Nguyệt Hà, lại không ngờ có người theo dõi.
Vân Túc dặn Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa ở tại chỗ để không làm bại lộ tung tích, sau đó hiện thân đi tới phía trước.
Con ngươi Vân Túc đen thẳm, lạnh lùng nói với Bạch Toàn Ảnh, “Muốn mạng của ngươi!” Sau đó nhanh tay cầm Phệ Hồn kiếm chém tới chỗ Bạch Toàn Ảnh, một luồng sáng trắng đập vào mặt Bạch Toàn Ảnh.
Bạch Toàn Ảnh duỗi tay, một linh kiếm hạ phẩm màu trắng bạc xuất hiện trong tay, cũng xuất chiêu với Vân Túc. Hắn thấy đại hán mặt vàng trước mặt này chỉ là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, thật đúng là không coi hắn ra gì, thế nên một chiêu này chỉ dùng ba phần lực, lường trước có thể hóa giải công kích của đối phương, không ngờ công kích của hắn lại bị đối phương giảo sát.
Bạch Toàn Ảnh tránh thoát công kích xong mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi tu vi của đối phương thế mà tăng lên tận Kim Đan hậu kỳ. Bạch Toàn Ảnh không ngờ người này thế mà lại ẩn giấu tu vi, còn cao hơn hắn hai cấp, có điều hắn cũng không lo, bản thân hắn có thể đấu với kẻ cấp cao hơn mình, trên người còn mang theo pháp bảo bản mệnh, hơn nữa đối phương cũng chỉ có một mình, chỉ cần thực lực của đối phương không quá tốt, giải quyết cũng dễ dàng.
Chẳng qua hắn không ngờ tới, người trước mặt hắn đây chính là người mà hắn đánh thế nào cũng không lại được – Vân Túc, mà bây giờ tu vi của Vân Túc lại tăng thêm một cấp, hắn càng đánh không lại.
Bạch Toàn Ảnh bị Vân Túc đánh cho lùi lại liên tục, càng đánh càng làm hắn sợ hãi, đột nhiên, bảo kiếm bản mạng của hắn keng một tiếng gẫy đôi, hắn ngã xuống đất, phun một ngụm máu tươi, nguyên khí đại thương. Nhìn thấy kiếm Vân Túc chém không ngừng, không hề do dự, lấy một bảo khí trung phẩm ra ―― Chuông vàng, úp xuống, bảo vệ quanh thân, Phệ Hồn kiếm oành một tiếng bổ lên vòng hào quang, ánh sáng hào quang nháy mắt ảm đạm đi không ít, Bạch Toàn Ảnh cũng phun thêm một búng máu lên vòng hào quang, ánh sáng lại mạnh thêm mấy phần.
Dù sao loại bảo khí trung phẩm này cũng không phải là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ như hắn có thể sử dụng, chân nguyên trong đan điền của hắn cũng sắp khô kiệt.
Xem ra, không thể không sử dụng thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng.
Vì thế, hắn lặng lẽ bóp bát một miếng ngọc bối trong tay, nhìn Vân Túc lại chém thêm một nhát nữa vào vòng hào quang, hào quang càng thêm mỏng manh hơn trước, cuối cùng cũng không chịu nổi một kích.
Vân Túc nắm chuôi kiếm siết chặt, lui ra sau mấy trượng, quanh người xuất hiện một cỗ lốc xoáy, ống tay áo loạt xoạt, tóc dài tung bay, y giơ kiếm hung hăng chém xuống, hai tiếng thét dài, hai con rồng vàng trong suốt bay tới chỗ Bạch Toàn Ảnh, chuẩn bị cắn vòng hào quang, nuốt cơ thể Bạch Toàn Ảnh lại bị một bóng dáng nửa hư không phất tay một cái, rồng vàng kia liền hóa thành quầng sáng vàng tiêu tán trong không trung.
Bạch Toàn Ảnh kinh hỉ gọi một tiếng “Sư tôn”
Đan Vân tôn giả “Hừ” một tiếng với Vân Túc, lại quay đầu nói với Bạch Toàn Ảnh sau lưng, giọng nói trầm thấp, “Vận công chữa thương trước đi.”
Hư ảnh che trước mặt Bạch Toàn Ảnh kia chính là phân thần của sư tôn hắn Đan Vân tôn giả, tu vi của Đan Vân tôn giả mặc dù là Xuất Khiếu hậu kỳ nhưng thực lực phân thần của Đan Vân tôn giả lại không bằng 1% của bản thể, chỉ ở Nguyên Anh hậu kỳ.
Có điều dù vậy, vẫn không phải là kẻ mà Vân Túc – Kim Đan hậu kỳ có thể đối phó.
Đan Vân tôn giả phát ra một âm thanh vang như sấm rền, chấn động tới mức Vân Túc và hai người Cung Tiểu Trúc đằng xa đều một trận ù tai hoa mắt, lại không tạo thành lực thương tổn thực sự, may có Mặc Hoa bảo vệ Cung Tiểu Trúc đúng lúc, hai người bị thương khá nhẹ, không có vấn đề gì.
Đây chính là do thực lực chênh lệch, cũng khiến mọi người hiểu rõ một đạo lý, giới tu chân luôn là nơi lấy mạnh làm đầu, thực lực bản thân không đánh lại người khác sẽ rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu, chỉ có không ngừng tăng tu vi, mới có thể trở nên bất bại.
Cơ thể Vân Túc chỉ hơi lung lay, nhìn thấy Đan Vân tôn giả cũng không lộ ra vẻ mặt khiếp đảm, vẫn lãnh đạm như cũ, tựa hồ không để Đan Vân tôn giả vào mắt, vẫn cứ cầm kiếm như thường mà đánh nhau với Đan Vân tôn giả.
Ngón tay Đan Vân tôn giả khẽ nhúc nhích, một bảo khí trung phẩm ―― bảo đỉnh bay ra từ trong trữ vật giới của Bạch Toàn Ảnh, bay tới giữa không trung, môi khẽ mấp máy, bấm vài thủ quyết, bảo đỉnh kia vội nện tới chỗ Vân Túc, lại bị Vân Túc dễ dàng tránh né, nhưng bảo đỉnh kia cứ như có mắt, không ngừng xoay qua xoay lại phóng tới chỗ Vân Túc, mà lúc này Đan Vân tôn giả cũng tranh thủ vừa khống chế bảo đỉnh, vừa dùng một Hỏa Long thuật, liền thấy một con rồng lửa cực lớn xuất hiện trước mặt Đan Vân tôn giả, trông rất sống động, đầu rồng chúc xuống bay nhanh tới chỗ Vân Túc.
Vân Túc vừa phải tránh né công kích của bảo đỉnh, vừa phải đối phó với rồng lửa bay tới, lại không thể phân thân, mà trên mặt y lại không chấn kinh chút nào, vẫn bình tĩnh lơ lửng trên không trung, tay kia cũng đặt nơi chuôi kiếm tăng thật nhiều linh lực vào trong hung hăng chém xuống, tiếng rồng gào càng lúc càng lớn hơn, hai thân rồng lại có phần nhỏ hơn lúc trước, rồng vàng ngưng thành thực thể lao tới từ thân kiếm, một con nhằm bảo đỉnh, một con nhằm tới rồng lửa trước mặt.
Vân Túc cũng không bởi vì vậy mà ngừng khua kiếm, chỉ thấy y lại một kiếm chém xuống, hai con rồng vàng hướng tới chỗ phân thân của Đan Vân tôn giả đang ngồi xếp bằng trên đất chữa thương cho Bạch Toàn Ảnh.
Bạch Toàn Ảnh thấy rồng vàng đang tới gần, trợn trừng mắt, chỉ là hắn thụ thương quá nặng, tốc độ phản ứng cũng không nhanh như trước đây, chỉ có thể trơ mắt nhìn bộ mặt dữ tợn của rồng vàng bay tới chỗ mình.
Trong tay Đan Vân tôn giả là hai quả cầu lửa lớn, một quả bay tới chỗ rồng lửa đang bị tấn công, một quả ném tới chỗ rồng vàng đang bay tới chỗ Bạch Toàn Ảnh, cầu lửa cùng đồng quy vu tận với rồng vàng.
Bạch Toàn Ảnh bị chấn động tới mức cơ thể lung lay, thương thế lại tăng thêm.
Mà con rồng vàng tấn công rồng lửa lúc trước, ánh sáng chỉ ảm đạm đi một chút, đuôi tiếp tục quẫy, bay tới chỗ phân thần của Đan Vân tôn giả, há to miệng muốn cắn cơ thể hư không của Đan Vân tôn giả lại bị một bàn tay đập nát.
Rồng vàng nhắm về phía bảo đỉnh kia trong nháy mắt tiếp xúc với bảo đỉnh liền oành một tiếng, bảo đỉnh cực lớn bị rồng đâm vào mà rung lên một chút, mà rồng vàng lúc tiếp xúc với bảo đỉnh làm tóe ra ánh sáng hồng, ánh sáng trên người rồng ảm đạm đi không ít, nhưng con rồng vàng kia vẫn dùng cơ thể quấn quanh thân bảo đỉnh rồi mới dần biến mất. Chỉ cần nhìn kỹ sẽ nhận thấy trên bảo đỉnh có rất nhiều sợi tơ trong suốt quấn quanh, còn mơ hồ tỏa ra ánh sáng vàng thản nhiên, nơi sợi tơ quấn quanh xuất hiện khe nứt siêu nhỏ gần như không thể nhìn thấy.
Mà tất cả Đan Vân tôn giả đều không để ý thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.