Đương nhiên nếu không có nguy hiểm, mấy tu sĩ xuống động phủ trước kia không phải là đã khỏi cần phải bàn đến rồi hay sao?
Muốn an toàn vào động phủ, chỉ có phàm nhân bị phế tu vi mới có thể, ngoài ra bạn của phàm nhân cũng có thể an toàn mà vào, đây là thiết lập của tiểu thuyết, ngàn vạn năm qua, không có một tu sĩ nào phát hiện ra điểm này.
Tu sĩ cũng có thể vào, có điều, phải chú ý hai chữ “an toàn”, đương nhiên bạn của Vân Túc thì không tính, hắc hắc! Tu sĩ vào trong sẽ bị trận pháp đập nát thành vụn nhỏ rồi bị ném ra ngoài, không cần biết tu vi cao đến đâu.
Thế nên, có thể tưởng tượng chủ nhân của động phủ trước kia có tu vi cao tới thế nào, ít nhất cũng là Tán Tiên N kiếp.
“Thiên Hương lư!” Vân Túc bình tĩnh phun ra ba chữ.
Cung Tiểu Trúc nghe y nói, sửng sốt một chút, lúc này mới nghĩ ra Vân Túc đã từng nói, lần trước trong lúc hai người rơi xuống vực nham thạch kia, ít nhiều phải nhờ đến Thiên Hương lư mới an toàn, bằng không hai người đã sớm bị bẹp thành một bãi thịt vụn, vì thế hắn vội vàng lấy Thiên Hương lư ra.
Thiên Hương lư vừa mới được lấy ra đã thoát khỏi tay Cung Tiểu Trúc, xoay quanh hắn không ngừng, bộ dáng có vẻ rất cao hứng.
Cung Tiểu Trúc cầm Thiên Hương lư, có phần uể oải nói với nó, “Đợi một lúc nữa lúc chúng ta nhảy xuống nhớ thi pháp đỡ chúng ta đấy biết chưa? Còn nữa, nếu ngươi nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-truy-phu/1285937/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.