Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên, Cung Tiểu Trúc cảm thấy có một cơn gió to đập vào mặt, vừa phục hồi tinh thần thì thấy hóa ra là đuôi rắn của Mặc Hoa đang ngoe nguẩy hai bên tai hắn, đồng thời còn nghe thấy Mặc Hoa nói, “Chủ nhân và Tiểu Trúc cẩn thận, tinh thạch màu lam ở chỗ này, hơn nữa bên trên tinh thạch còn bị một đàn yêu thú cấp một to bằng ngón cái bao phủ.”
Mặc Hoa vừa nói vừa quét đuôi, vài yêu thú cấp một kia liền bị quét rơi xuống đất, sau đó Mặc Hoa phun một quả cầu lửa, mấy con đỉa kia nhất thời hóa thành tro.
Vân Túc cảnh giác nhìn quanh, nói, “Là đỉa!”
Cung Tiểu Trúc nhanh nhẹn nhìn xung quanh, mới phát hiện màu băng lam trên vách tường tất cả đều là tinh thạch màu băng lam. Còn những con trùng to bằng ngón cái màu có hơi đậm hơn một chút, hai đầu nhỏ nhưng giữa thân lại phình lên, cơ thể màu xanh nước biển, cả người có rất nhiều niêm dịch nên trơn bóng, nếu không nhìn kỹ đúng là không thể phát hiện.
Loại đỉa màu lam nhạt này một khi tiếp xúc vào da người sẽ biến mất trong nháy mắt, chui vào trong máu người, rất khó có thể hút ra ngoài cơ thể, trừ khi dùng lửa đốt trong máu. Nó giống như một loại cổ hút máu, hút hết máu rồi còn chưa xong, nó sẽ tiếp tục cắn nuốt người, tận đến khi chỉ còn lại một tấm da người bọc một bộ xương.
Có điều hai người một thú không phải lo tới chuyện đó, pháp y trên người Vân Túc và Cung Tiểu Trúc chống lại sự tấn công của yêu thú cấp một hoàn toàn không thành vấn đề, thuộc tính của Mặc Hoa vừa vặn là hỏa có thể khắc chế đỉa thuộc tính thủy, hơn nữa lớp vẩy trên người cũng có thể chống lại đỉa chui vào người.
Mặc Hoa vừa cảnh giác bốn phía, bảo vệ hai người, vừa phun lửa lên tường, có điều nó biết tinh thạch trên tường hữu dụng với hai người, nên cẩn thận khống chế lửa, vừa có thể thiêu chết đỉa lại vừa có thể không làm hỏng tinh thạch. Mà Cung Tiểu Trúc và Vân Túc lại không cần động thủ, chú ý bảo vệ bản thân, nhìn Mặc Hoa giải quyết lũ trùng ghê tởm kia là được.
Đợi đến khi xung quanh họ không còn những con đỉa màu lam nhạt kia nữa, Cung Tiểu Trúc liền bắt đầu dùng phi kiếm Vân Túc đưa cho bắt đầu cắt tinh thạch, Mặc Hoa cũng bắt đầu phun từng tia lửa ra từ miệng bắt đầu tách tinh thạch. Vân Túc không có linh lực nên liền đứng cạnh nhìn, tinh thạch cũng không phải là đậu phụ, tùy tiện hạ một đao là có thể có một cục rơi xuống. Thế nên chức trách của y là dùng thần thức đề phòng bốn phía, có tình huống gì sẽ nhắc nhở Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt đất có từng đống nhỏ tinh thạch màu băng lam, một người một thú vẫn khắc khổ nghiêm túc cố gắng khoét tinh thạch không ngừng, làm không biết mệt.
Lại qua thật lâu, tinh thạch xung quanh cuối cùng cũng được khoét hết hoàn toàn, trên mặt đất hẳn là có mấy vạn cục tinh thạch, Cung Tiểu Trúc vung tay lên, toàn bộ tinh thạch liền được cất vào trữ vật giới.
Nói thật, nhìn thấy nhiều tinh thạch như vậy, Cung Tiểu Trúc khó tránh khỏi việc sẽ kích động, có điều loại tâm tình này nhanh chóng bị đè nén xuống, mấy thứ này so sánh với kỳ ngộ sau này, quả thực là không ăn thua gì có được không! Nếu chỉ chút đồ vật này đã khiến mình kích động tột đỉnh, vậy những thứ về sau sẽ thế nào?
Sau đó hai người một thú lại tiếp tục đi xuống dưới thêm mấy chục bước, trên vách tường vẫn là tinh thạch màu băng lam, vì thế một người một thú tiếp tục tiêu diệt đỉa, khoét tinh thạch. Bởi vì Mặc Hoa nói phía dưới còn có tinh thạch thuộc tính kim và hỏa nên tốc độ phải đẩy nhanh hơn rất nhiều.
Thông đạo này thật ra là hơi dốc xuống dưới, hai người một thú đi xuống càng sâu thực ra là càng đi xuống dưới lòng đất.
Cứ như vậy, đi được một chút lại dừng, hai người một thú cuối cùng cũng đã đi đến thông đạo trên tường có tinh thạch thuộc tính kim, màu sắc trên tường cũng từ màu băng lam biến thành màu vàng chói mắt, Mặc Hoa dừng lại nói, “Yêu thú ở đây là một loại nhện nhả tơ vàng cấp hai, đừng nghĩ rằng bọn chúng cấp cực thấp, tơ vàng phun ra lại rất dai mềm, pháp bảo bình thường khó mà chém đứt được, một khi bị tơ vàng cuốn quanh sẽ rất khó thoát ra được.” Có điều đối với nó thì vẫn chỉ là một chuyện nhỏ, không cần quan tâm tới việc khó trị thế nào, thực lực áp đảo tất cả.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc hơi đề cao cảnh giác. Đồng thời, Cung Tiểu Trúc nghĩ trong lòng về chuyện không biết tơ vàng của loài nhện này có thể dệt thành y phục hay bao tay đao thương bất nhập hay không?
Có điều lại nghĩ đến việc sợ là không tìm thấy nơi nào để nuôi chúng, lại không biết làm sao để thuần hóa, thôi vậy! Dù sao có hệ thống trong tay, lại thêm một bó lớn tinh thạch, còn sợ không có thứ tốt hay sao?
Cảm giác được khí tức của họ, những con nhện đầu to màu vàng sẫm lổn nhổn trên mặt đất phô thiên cái địa bò tới chỗ họ, thỉnh thoảng miệng còn phun tơ vàng tới chỗ họ.
Lần này vẫn là Mặc Hoa lao động miễn phí tiêu diệt hết toàn bộ yêu thú, uy vũ hùng tráng tiếp tục phun lửa, cuối cùng giết chết một đám lại một đám, cuối cùng chỉ còn sót lại có vài con nhện.
Tiêu diệt nốt vài con cuối cùng, Cung Tiểu Trúc và Mặc Hoa lại bắt đầu khoét tinh thạch. Có điều đối với Cung Tiểu Trúc mà nói, lần này hơi khó hơn một chút, bởi linh căn của hắn không có thuộc tính hỏa có thể khắc chế thuộc tính kim và thuộc tính lôi.
Tốc độ Mặc Hoa vẫn không chậm chạp chút nào, ngược lại còn khá là thuần thục, tốc độ tăng nhanh rõ rệt.
Một đường thu thập tinh thạch, qua hồi lâu, cuối cùng cũng đi tới chỗ hỏa tinh thạch phân bố, vừa tới nơi này, hai người liền cảm nhận được khí tức nóng bỏng đập vào mặt, hỏa khí cực nồng lan trong không khí.
Bởi vì pháp y của Vân Túc có thể chống nhiệt nên tuy rằng cảm thấy vô cùng nóng nhưng vẫn có thể nhẫn nại được, phẩm chất pháp y của Cung Tiểu Trúc lại không cao, tu vi cũng không cao nốt, nên cảm thấy có hơi khó chịu.
Lần này là yêu thú kiến lửa cấp ba, to bằng ngón cái, cả người màu đỏ rực như lửa, bò nhanh trên mặt đất tới chỗ hai người, tựa như một màn lửa đỏ thiêu đốt, làm cho lòng người e ngại.
Có con kiến lửa còn nhảy dựng lên, kết thành một đội, người chỉ cần bị nó cắn phải, miệng vết thương sẽ hư thối nhanh chóng, nếu không dùng đan dược chữa trị ngay lập tức, hoặc ngăn kiến lửa bò lên toàn thân, cuối cùng sẽ chỉ còn lại một bộ xương người.
May mà Mặc Hoa cũng là yêu thú thuộc tính hỏa, linh lực tiêu hao trước kia liền được bổ sung nhanh chóng, nhìn thấy bọn kiến lửa liền không kiêng nể gì mà tiêu diệt.
Cung Tiểu Trúc không dám động thủ, mỗi một con kiến lửa này đều tương đương với thực lực của một Trúc Cơ sơ kỳ, nên ngoan ngoãn đứng sau Mặc Hoa và Vân túc để được bảo vệ.
Kiến lửa lần này không dễ thiêu như đỉa và nhện trước đó, kiến lửa tương đối nhanh nhẹn, có thể linh hoạt tránh khỏi công kích của Mặc Hoa, nên tốc độ tiêu diệt yêu thú của Mặc Hoa bị chậm lại, có điều tạm thời vẫn không ăn thua.
May mà số lượng không quá lớn, tuy rằng tốn có hơi nhiều thời gian, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi giải quyết xong, mọi người lại tiếp tục thu thập tinh thạch.
Thu thập xong tinh thạch ở nơi không còn kiến lửa, lại tiếp tục tiến lên phía trước, lại tiêu diệt kiến lửa, lại tiếp tục thu thập tinh thạch, một hồi lâu như vậy, cuối cùng cũng tới tận cùng, có điều lại không còn thứ gì khác, nên hai người liền ấn theo đường cũ mà đi ra khỏi động.
Lúc này thời gian vào động đã qua ba ngày.
Cung Tiểu Trúc cảm thấy tu vi của mình qua mấy ngày du ngoạn này tăng lên không ít, nhưng bởi tư chất linh căn có hạn, nên vẫn chưa thể đột phá Luyện Khí tầng hai, hẳn là còn phải mất một thời gian dài nữa mới tới Luyện Khí tầng ba.
Có điều hắn đã quyết định rồi, chờ tới lúc thích hợp sẽ ra tay loại bỏ bớt linh căn.
Bởi vì không biết bỏ linh căn đi có tác dụng phụ gì không, có tác dụng phụ thế nào nên bây giờ không dám tự tiện thử, nếu làm trễ nải Vân đại ca khôi phục tu vi thì thật không tốt.
Suy xét đến phương thức đi, tới Vân Văn nhai còn cách một đoạn dài, thế nên Mặc Hoa liền chở hai người gấp rút lên đường. Tốc độ quả nhiên nhanh hơn không ít.
Vốn phải mất tận một tháng mới đến đích vậy mà giờ chỉ mất có bảy ngày. Tuy rằng trên đường đi đều có dăm ba nhóm tu sĩ Luyện Khí kỳ gấp rút lên đường nhìn thấy sủng vật hai người họ cưỡi là yêu thú cấp sáu, nên cũng không dám chọc vào, ngẫu nhiên có tu sĩ Trúc Cơ kỳ bay trên không cũng không dám trêu chọc, tu sĩ Kim Đan kỳ lại rất khó thấy, cho nên dọc đường vẫn bình an vô sự.
Yêu thú cấp sáu cho dù bay không ngừng nghỉ bảy ngày đường cũng không mệt lắm, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc ngồi xếp bằng trên người thân rắn còn to hơn cả cái vại nước, bởi vì trước đó đã dùng Tích Cốc đan nên không cảm thấy đói khát, vừa cảnh giác bốn phía, vừa tu luyện, đương nhiên tu luyện cũng chỉ có một người mà thôi.
Vốn Cung Tiểu Trúc cảm thấy dọc đường đi này luôn tường an vô sự, có lẽ là có thể an toàn đi tới nhai, không ngờ ở dưới chân núi lại gặp phải hai tu sĩ Kim Đan kỳ đánh nhau.
Chuyện này cũng không có gì lạ, mấu chốt là hai người này cản đường họ, muốn tới được vách núi, đường duy nhất là từ đỉnh núi này, sau đó nghĩ cách nhảy xuống, đợi về sau tu vi cao rồi lại bay lên.
Đấu pháp của tu sĩ bình thường rất tốn diện tích, tu vi Kim Đan kỳ cũng rất lợi hại, phạm vi trong vòng mấy chục trượng đều có thể bị liên lụy mà bị thương, thế nên mấy người Cung Tiểu Trúc mới không có cách nào đi vòng qua, chỉ có thể đứng dưới chân núi chờ hai người đánh xong rồi lại leo lên.
Hai người một thú trốn ở một nơi khá xa nhìn cuộc chiến kịch liệt của hai tu sĩ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nổ mạnh, tiếng quát lớn và tiếng pháp bảo va chạm vào nhau, còn có ánh sáng năm, mười màu, tạo thành hiệu quả thị giác vô cùng diễm lệ, nếu không có pháp thuật làm cho sơn băng địa liệt, người khác còn tưởng đây là biểu diễn ảo thuật!
Đương nhiên, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là hai tu sĩ này đều là người mà Cung Tiểu Trúc biết, không phải là Cung Tiểu Trúc từng gặp mà là từng đọc được trong tiểu thuyết.
Hai tu sĩ, một nam một nữ đều là ma tu.
Cung Tiểu Trúc dùng hệ thống quét đảo qua, thông tin của hai người liền hiện ra. Người nam kia là Phục Yếm, cơ thể cao to rắn chắc, làn da tái nhợt lộ ra vài tia xanh tím quỷ dị, ánh mắt gian tà, mái tóc tùy ý xõa trên vai, có phần khô vàng, một đôi mắt tam giác lộ ra ánh nhìn tăm tối, ra tay cay nghiệt ác độc.
Tu sĩ Kim Đan trung kỳ Khôi Lỗi môn, am hiểu chế tác khôi lỗi, dựa theo cốt truyện vốn có, Vân Túc sau khi bị ném ra khỏi Kiếm Tiên môn sẽ bị Phục Yếm này chộp lấy tra tấn tới thương tích đầy mình.
Muốn luyện chế người sống thành khôi lỗi, trước hết dùng nước thuốc đặc thù ngâm cơ thể, làm cho da cứng lại, pháp bảo tầm thường không thể xuyên qua được, lại rút nguyên thần ra dùng vô số thủ pháp giam cầm lại, rồi nhét lại vào đầu, lúc trước vẫn là một tu sĩ thần trí thanh tỉnh, sau đó thần trí sẽ bị mất đi hoàn toàn, cũng không thể hồi phục lại được nữa, chỉ biết nghe lệnh chủ nhân vô điều kiện, tu vi trước đây cũng sẽ nguyên vẹn không thay đổi.
Nước thuốc ngâm cơ thể có thực tính ăn mòn mạnh, làm cho da người lập tức thối rữa sau đó lại mọc lại một lần nữa, cứ tuần hoàn qua lại như thế, dược lực ngày càng mạnh lên, người ngâm trong nước dược không chỉ không mất ý thức, ngược lại sẽ cảm nhận được rõ ràng cảm giác đau đớn khôn cùng này.
Sau khi Phục Yếm nhặt Vân Túc về liền dùng nước thuốc bắt đầu ngâm, tra tấn sáu sáu ba sáu ngày, mới nhốt y lại trong động phủ, ra ngoài tới chỗ hảo hữu đòi một loại thủ pháp trùng tố lại đan điền và linh căn, muốn khôi phục lại tu vi của Vân Túc, sau đó sẽ có được một khôi lỗi tu vi Kim Đan kỳ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.