Cô tức quá, không còn cách nào khác, bèn tặng hắn một cú đoạn tử tuyệt tôn. Theo như những gì đọc trong sách và những cuốn tiểu thuyết khác thì đa phần " cú đá " này thành công đến 100%. Nhưng tại sao đến lượt cô sử dụng lại thất bại kia chứ.
Hắn phản xạ thật nhanh, nắm lấy chân cô. Cả tay và chân cô đều bị giữ chặt thế này thì còn làm ăn được gì bây giờ ?
-" Anh bỏ ra mau, tôi hét lên đó ! "
-" Hét đi, em quên rằng em đang ở trong địa bàn của tôi à ? "
^^ Ờ ha, quên béng mất chuyện đó ! ^^
Nếu để đám bảo vệ kia vào đây thì người chịu thiệt chỉ có mình cô. Cách này không được, cách kia cũng không xong, mà thời gian hẹn Bạch Tiêu sắp đến rồi. Thật điên mất thôi !
Đã đến nước này thì chỉ còn cách cuối cùng. Đàn ông thường sợ phụ nữ khóc, vậy thì giờ phút ảnh hậu cô lên sàn diễn bắt đầu ngay thôi.
-" Hức hức, anh mau thả tay tôi ra. Đau quá ! "
Lăng Vân bắt đầu bối rối khi thấy cô khóc, nhanh chóng thả tay ra. Quả nhiên là 2 kiếp làm ảnh hậu thật không uổng công chút nào mà.
-" Xi..n xin.. lỗi, có đau lắm không ? "
Anh ta nhìn cổ tay bị siết chặt đến đỏ ửng của Tô Mỹ Lệ, lo lắng không thôi.
-" Không tôi không sao hết, chỉ hơi đau chút ! "
-" Vậy có thể nói tôi nghe sao em lại đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-trung-sinh-cua-to-anh-hau/2734460/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.