Ngôn Cảnh buông thõng tay xuống, đôi mắt cũng dần nhắm lại, nụ cười đó vẫn ngọt ngào, ấm áp nhưng không còn chút sức sống nữa. An Vỹ Vỹ cô ta thật sự quá máu lạnh đi ! Nhìn thấy người đàn ông yêu mình sâu đậm như thế lại còn vì cứu mình mà mất đi sinh mạng vậy mà vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng đó, không chút thương tiếc gạt phắt thì thể của Ngôn Cảnh ra xa.
-“ Ngôn....Ngôn Cảnh anh ta đã chết rồi, cô... cô tha cho tôi đi ! Tôi hứa không dám làm mấy điều sai trái này nữa đâu. Tô Mỹ Lệ, nể tình bạn bè bấy lâu này, cậu tha cho mình đi được không ? “ _ cô ta quỳ xuống khóc lóc xin cô tha mạng.
-“ Vậy... cô đã từng để cho ai sống bao giờ chưa ? Những người vợ của mấy ông già đi theo cô đều tuyệt vọng mà chọn con đường tự tử. Lúc đó thì cô thế nào ? Rất vui vẻ, rất hả hê có phải không ? Ngay cả vừa rồi, nếu Bạch Tiêu không đến kịp thì có lẽ người chết ngày hôm nay phải là tôi rồi ! Nếu như vậy, liệu cô có tha cho tôi một mạng không ? Cô đã giết tôi một lần rồi, lần này tôi phải đòi lại một mạng ! “
-“ Không... không.. đừng mà, hự ! “
Viên đạn đâm thẳng vào cô ta, cuối cùng mọi việc đều kết thúc trong êm đẹp rồi. Những người xấu đã phải trả giá, nhưng chắc rằng có một điều An Vỹ Vỹ cô ta vẫn chưa thể hiểu được. Đó là câu nói cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-trung-sinh-cua-to-anh-hau/2734337/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.