Lâm Nguyệt sau khi ngủ dậy, trong người cảm thấy thoải mái hẳn ra. Cô vươn vai thức dậy, úi.. chạm vào cái gì vậy ? Cô nhìn xuống, hóa ra là Lăng Vân. Anh ngồi ở đây canh cô ngủ chắc mệt quá nên thiếp đi lúc nào không hay. Đôi tay hư hỏng này của cô không tự chủ được mà vuốt ve mái tóc mềm mượt ấy của anh.
-" Có chuyện gì vậy, tỉnh rồi sao ? Có đói không ? Tôi kêu phục vụ mang chút cháo đến cho cô ! "
Cô nhào vào lòng anh, ôm thật chặt, khoảnh khắc đó anh thật sự vẫn còn đang bất ngờ nhưng... nó thật sự khiến anh hạnh phúc.
-" À... xin lỗi, tôi chỉ là... "
-" Tôi đi lấy chút đồ ăn cho cô ! "
Lăng Vân nhanh chóng chạy đi, cô còn cứ nghĩ anh ấy giận vì hành động ban nãy của mình nhưng đôi tai phản chủ kia đã nói lên tất cả. Nó đỏ ửng giống như quả cà chua vậy, nhìn như vậy trông anh lại có chút... đáng yêu !
-" E hèm, rắc cẩu lương nhiều hơn cả chính chủ rồi đó nha ! " _ Tô Mỹ Lệ đứng ở cửa từ nãy tới giờ nhưng bị hai người bọn họ phớt lờ, bởi vậy mới có phần tức giận trách móc.
-" Cô... chúng tôi.... ờm.. "
-" Thôi đi, giờ mới biết ngại, nãy tôi thấy cô ôm anh ta nhiệt tình lắm... ưm "
Cô bị Lâm Nguyệt bịt chăth miệng lại không cho hé răng thêm nửa lời.
-" Cô chịu im lặng chưa ? Im lặng thì tôi mớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-trung-sinh-cua-to-anh-hau/2734276/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.