Chương trước
Chương sau
Do việc khui từng chai bia quá phiền phức, vậy nên Lục Hi Thần đã khui một lượt mười chai, thế nhưng hắn không ngờ rằng chuyện này lại giúp cho tên trộm nhỏ nào đó “Uống lén” một cách dễ dàng hơn.

Tên trộm nhỏ Thời Dương vừa ôm chai bia vừa ợ một hơi: “Tôi không say!”

Hầu hết những người say đều sẽ không nói mình say, đương nhiên Lục Hi Thần làm sao mà tin cậu được, hắn đưa ba ngón tay quơ quơ: “Dương Dương, đây là số mấy?”

Thời Dương nhìn bàn tay trước mặt mình, tự tin trả lời: “Là số ba!”

“Hửm? Đúng thật rồi này……” Lục Hi Thần rút tay về, trước hết cứ mặc kệ chuyện này đi, hắn tiến đến lấy lại chai bia trong lồng ngực Thời Dương: “Ngoan nào, đưa cái chai này cho tôi, chúng ta không uống nữa.”

“Nhưng tôi vẫn muốn uống……” Thời Dương luyến tiếc lẩm bẩm một tiếng, nhưng sau cùng vẫn ngoan ngoãn giao chai bia ra cho Lục Hi Thần.

Lục Hi Thần lập tức đem hết tất cả chai bia còn chưa uống hết bỏ vào trong tủ lạnh. Tủ lạnh nhà bọn họ cao tới 1m9, bia được đặt ở bên trong và dựa vào tường, Thời Dương chắc chắn sẽ không với tới được nếu không đứng lên ghế.

“Anh Thần, Thời Dương uống say rồi hả?” Vừa lúc kết thúc một ván game, Lâm Sán tạm thời buông điện thoại xuống, cậu ta hỏi han: “Nhà Thời Dương ở đâu thế? Bây giờ chúng ta đưa cậu ấy về hay sao?”

“E hèm, chuyện này……”

Lục Hi Thần còn chưa kịp nói xong, Thời Dương đang uống nốt chỗ bia còn lại trong chai lập tức ngắt lời: “Tôi ở chỗ này!”

Lục Hi Thần nhanh chóng nhét một viên kẹo vào trong miệng đối phương, sau đó vội vàng sửa lại lời: “Ừm, trùng hợp là Thời Dương cũng ở cùng khu phố với tôi, để lát nữa mình tôi đưa cậu ấy về là được rồi.”

Hắn tăng âm lượng của chữ “Mình tôi” lên, vừa nói vừa điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho hai người kia.

Sau khi ngù ngờ tiếp thu được tín hiệu, Lâm Sán vốn còn đang định ở lại để chơi game thâu đêm với nhau cuối cùng cũng tỉnh ngộ: “…… Ý hay đó! À phải rồi, trời cũng không còn sớm nữa, tụi em đi trước đây, khi nào đến giờ thì anh Thần nhớ đưa cậu ấy về nhé.”

Rồi cậu ta vỗ nhẹ Dư Tứ đang dựa trên sô pha, y vội vàng lên tiếng phụ họa vài câu, đứa trẻ tội nghiệp ấy bị chuốc rượu đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, chỉ cần ngửi thấy mùi rượu vang đỏ lại muốn nôn ra.

Khi hai người họ đến đây chỉ mang theo quà cho Thời Dương, còn lúc về thì cứ ra về tay không là được, thế nên chưa đầy một phút mà họ đã biến mất trước mặt Lục Hi Thần.

Tuy rằng đã thành công trong việc lừa đám kia đi về, nhưng thời điểm nhìn thấy đống bao bì đồ ăn vặt đầy đất, những bình rượu nằm lung tung khắp sàn, còn có những vết kem rớt xuống nền nhà bị dẫm lên do lúc chơi đùa…… Lục Hi Thần lại cảm thấy có hơi ngạt thở.

Mấy đứa này không thể giúp tôi dọn dẹp trước khi đi về sao hả!

—————

Lục Hi Thần lấy chiếc quạt điện điều hòa ra, hắn mở nó lên rồi chỉnh ở mức cao nhất, không bao lâu sau, mùi rượu bia nồng nặc trong phòng khách đã bị thổi bay.

Nhưng có một thứ cũng bị thổi bay theo, đó chính là đống bao bì đồ ăn vặt được chất thành đống kia.

Nhìn núi rác bày bừa khắp phòng khách, Lục Hi Thần nín lặng suốt nửa phút.

Mãi đến khi Thời Dương thò tay ra tắt quạt điện đi, hai người đứng trong phòng nhìn nhau một lát, sau đó cả hai đều không khỏi bật cười thành tiếng. Lục Hi Thần sờ cái mũi, tức giận cất quạt điện vào một góc trong phòng ngủ.

Đúng vậy, tất cả chuyện này đều là do quạt điện sai, ai biểu tính năng của nó tốt quá chi.

—————

Sau khi “dạy dỗ” xong quạt điện, Thời Dương xách bịch rác đi theo phía sau Lục Hi Thần, hai người bắt đầu khổ nhọc dọn dẹp phòng khách.

Khi đến đoạn cất chai rượu, Lục Hi Thần quơ quơ chai rượu vang đỏ còn thừa một ít, hắn hỏi Thời Dương: “Muốn uống thử không?”

Không biết là Thời Dương có thể uống được tất cả loại rượu, hay là…… Chỉ có thể uống bia.

Hai tay Thời Dương vẫn còn đang cầm bịch rác, cậu ghé đầu vào bàn tay của Lục Hi Thần để ngửi thử vị rượu, sau đó lập tức lắc đầu: “Cái vị này không được, chắc chắn uống không ngon đâu.”

“Thật sao? Cái này đắt hơn bia đấy.”

Hơn nữa không phải chỉ đắt hơn một chút, mà là đắt hơn rất nhiều.

Lục Hi Thần nhìn màu đỏ sậm của rượu trong chai, ánh mắt hắn nhất thời trầm xuống.

“Không muốn cái này……” Thời Dương vùi mặt vào quần áo của Lục Hi Thần mà dụi dụi, kháng cự cái thứ không giống với hương vị của anh Thần kia!

Hiện tại Lục Hi Thần đã có thể chắc chắn rằng Thời Dương thật sự là đang say, nếu không làm sao lại có thể làm nũng với hắn chứ!

Omega vị sữa bò cọ tới cọ lui trên người khiến trái tim Lục Hi Thần như muốn tan chảy, hắn bèn ném thẳng cái chai vào trong thùng rác: “Rồi rồi, không ngon, không uống nữa.”

Dọn dẹp đơn giản qua một lần, Lục Hi Thần đi xuống lầu vứt rác, nhưng trên mặt đất vẫn còn mấy vết bẩn phải lau, có lẽ hắn sẽ lau vào ngày mai, ờm, hoặc trực tiếp mời người giúp việc.

Trong nhà cũng đã rất lâu rồi chưa tổng vệ sinh…… Lục Hi Thần sờ lên cánh cửa phòng trộm, trên ngón tay lập tức bị dính một lớp bụi.

Được rồi, khỏi cần suy nghĩ, trực tiếp chọn phương án thứ hai đi.

Lục Hi Thần mở cửa ra, hắn vừa mới xỏ dép lê vào, liền nhìn thấy Thời Dương đang ngồi xếp bằng trên giường, chuẩn bị mở hộp quà của hắn ra.

Lục Hi Thần:!!!

“Từ từ!” Lục Hi Thần nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay của Thời Dương, nghĩ đến món đồ ở bên trong, hắn hiếm khi lắp bắp mà thương lượng: “Cái, cái này đợi ngày mai rồi hẵng mở nhé?”

Thời Dương ngóng trông nhìn hộp quà, nhưng Lục Hi Thần vẫn không dao động, thậm chí còn không biết xấu hổ đoạt hộp quà đi.

“Hic……” Đôi mắt Thời Dương khẽ chớp, một viên pha lê đọng lại bên khóe mắt.

Lục Hi Thần như thể đang cầm củ khoai lang bỏng, hắn dỗ dành cậu: “Bây giờ Dương Dương đi tắm rửa trước, tắm xong rồi chúng ta sẽ trò chuyện tiếp, được không?”

“Không được!” Thời Dương nhanh chóng gạt chuyện hộp quà sang một bên, lại càng không dễ phối hợp hơn, cậu dùng chiếc chăn trên giường che mình lại, giọng nói rầu rĩ: “Không muốn tắm! Tắm sạch sẽ rồi thì không còn mùi của anh Thần trên người nữa!”

Mùi của anh Thần trên người…… Nói muốn pheromone của một người, vậy cũng chả khác nào đang nói “Em thích anh”.

Lục Hi Thần không khỏi che lại vị trí ngay ngực, loại sinh vật omega như này đều gây sát thương chí mạng như vậy sao? Quá phạm quy rồi.

“Dương Dương ngoan ngoãn đi tắm rửa, sau khi tắm xong tôi sẽ lấy pheromone chân chính của tôi cho nhóc nhé?” Nói rồi, Lục Hi Thần thoáng thả ra một ít pheromone, sau đó chọt chọt vào cục nhô lên trên giường.

Mùi hương mà mình thích đang ở bên ngoài, rất nhanh Thời Dương đã vứt cái chăn chỉ mang theo một tí hương kia đi, sau đó được Lục Hi Thần ôm vào trong nhà vệ sinh.

Sau khi đặt áo ngủ ở một bên, Lục Hi Thần lập tức rời khỏi đó.



Hắn ở trong phòng khách đi tới đi lui, cứ luôn đứng ngồi không yên.

【Ký chủ, hình như cậu rất căng thẳng nhỉ.】 Nghĩ đến việc ký chủ nói muốn tỏ tình vào hôm nay, hệ thống bèn trấn an hắn: 【Thả lỏng đi, không phải cậu nói Dương Dương đã sớm thích cậu rồi à, tôi khẳng định sẽ không có vấn đề gì đâu!】

【E hèm, đó là đương nhiên rồi, chắc chắn là Dương Dương có thích tôi, tôi chỉ muốn bảo đảm rằng vào thời điểm tỏ tình tôi có thể thật đẹp trai mà thôi.】 Lục Hi Thần soi gương sửa sang lại mái tóc, khi ngửi thấy mùi bia trộn lẫn với rượu vang đỏ trên người mình, hắn sửng sốt rồi lập tức ghét bỏ nhíu mày.

Sau đó, hệ thống lại thấy ký chủ của mình trực tiếp cầm chìa khóa mở cánh cửa phòng 307 phía đối diện, mang theo quần áo đi tắm.

【Ký chủ, cậu, cách vách, cậu cậu cậu……】

Lục Hi Thần dùng máy sấy hong khô tóc rồi cẩn thận chải chuốt, nghe thấy thế, hắn vô cùng bình tĩnh đáp: 【Tôi thích yên tĩnh, nên là đã thuê hết tầng này rồi.】

Nhưng còn một chuyện mà hắn không nói, thật ra là vì hồi đó bệnh trẻ trâu trong thời kỳ mẫn cảm nặng quá, thành ra hắn đã đi thanh toán toàn bộ tiền thuê nhà đến tận sau kỳ thi đại học, bây giờ hắn cũng ngại đi tìm chủ nhà để huỷ hợp đồng.

Hệ thống kinh ngạc: 【Vậy Dương Dương lúc trước……】

【Ding dong! Đã bị ký chủ chặn~】

Hệ thống chợt hiểu ra:…… Cái đồ khốn kiếp!

—————

Sau khi chặn hệ thống, Lục Hi Thần hít sâu, hắn ngồi trên sô pha đợi Thời Dương tắm xong.

Vài phút sau, thiếu niên từ phòng tắm chạy ra với một thân đầy hơi nước, rồi cậu nhào vào trong lòng Lục Hi Thần.

“Pheromone! Muốn pheromone! Muốn pheromone của anh Thần!” Thời Dương dụi đầu mình vào cổ Lục Hi Thần, mái tóc của cậu vẫn còn đang nhỏ giọt, Lục Hi Thần đành phải lấy khăn lông giúp cậu lau khô tóc trước, sau đó chậm rãi tỏa pheromone của mình ra.

Omega được mùi hương mình thích vây quanh, cậu dần thả lỏng cơ thể, nép mình vào trong vòng tay Lục Hi Thần.

Khi tóc đã gần khô rồi, Lục Hi Thần hắng giọng một tiếng, có chút căng thẳng: “Thời Dương, tôi có chuyện muốn nói với nhóc……”

Nhưng người trong lòng không có đáp lại.

“Thời Dương?” Lục Hi Thần nhìn người nọ, phát hiện đối phương đã ngủ mất rồi.

Hắn có thể đánh thức người kia dậy, nhưng mà…… Lục Hi Thần ổn định lại đôi tay run nhè nhẹ của mình, hắn mang Thời Dương về phòng ngủ như thể đang chạy trốn.

E hèm, cho hắn thêm chút thời gian nữa, ngày mai nhất định hắn sẽ tỏ tình! Hắn chắc chắn sẽ không nhát gan như tên Kỷ Minh Húc kia đâu!

—————

Trăng treo trên đỉnh, cậu trai mất ngủ xách ghế ra ngồi trên ban công, điện thoại bên tai phát ra ánh sáng lờ mờ.

“Mẹ……”

“Hi Hi?” Nhận được cuộc gọi của con trai vào lúc này, Hạ Vân vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã cười nói: “Làm sao vậy?”

“Cái đó…… Chuyện là……” Lục Hi Thần gãi đầu, cuối cùng dứt khoát bất chấp tất cả hỏi thẳng: “Khi tỏ tình với omega cần phải chú ý cái gì ạ?”

“À, hả?! Hi Hi của chúng ta đã có omega trong lòng rồi?” Hạ Vân vô cùng thích thú: “Là nam hay nữ? Tên gì? Hi Hi thích người ta bao lâu rồi?”

“Là nam, tên Thời Dương…… Là, là ở lúc khai giảng, vừa nhìn đã thấy thích.” Lục Hi Thần nhéo vành tai của mình, khi hắn ôm Thời Dương đến phòng tắm, đối phương đã vô tình hôn vào nơi đó: “Cậu ấy rất đáng yêu.”

“Ái chà chà, Hi Hi con thẹn thùng……” Hả?

“Sao có thể!” Lục Hi Thần cắt ngang lời bà, giấu đầu lòi đuôi mà thúc giục: “Được rồi, mẹ mau trả lời câu hỏi của con đi……”

【Hô hô ~ ký chủ ~ cậu đỏ mặt kìa ~ đỏ quá đỏ quá ~】 Không còn bị chặn nữa, hệ thống thích thú tham gia náo nhiệt, kiêu ngạo cười lớn.

Lục Hi Thần ở trước mặt mẹ thì sẽ thất thố, nhưng ở trước mặt hệ thống…… Ngại quá, không có khả năng đâu! 【Ha ha, mi thì biết cái gì, mi có đối tượng chưa?】

Chịu một đòn ngay tim, hệ thống tạm dừng.

Mà ký chủ của nó vẫn không chút thương tiếc, tiếp tục tung chiêu: 【Tuổi thọ của hệ thống tụi mi hẳn là rất dài nhỉ? Vậy hệ thống đây có lẽ lớn tuổi hơn tôi nhiều, độc thân được mấy trăm năm chưa?】

Hệ thống:……QAQ

Bo xì, nó không muốn gặp ký chủ nữa!

Lục Hi Thần đắc thắng vừa mới kiêu ngạo được một giây, nhưng sau khi nghe được lời của mẹ lại khô héo: “Khụ khụ, vẫn chưa có nắm tay…… Mẹ đừng hỏi mấy chuyện này nữa mà!”

Hắn hối hận rồi! Mẹ hắn vốn dĩ không cho được lời khuyên bổ ích nào hết!

—————

Học sinh khối 12 của trường Nhất Trung mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ: Buổi chiều thứ bảy học xong sẽ được nghỉ, đến buổi tối chủ nhật lại quay về trường để tham gia tiết tự học buổi tối.

Vốn dĩ hôm nay không cần dậy sớm, nhưng có lẽ vì Lục Hi Thần đang kìm nén điều gì đó trong lòng, nghẹn ứ suốt một đêm nên mới 8 giờ hơn mà hắn đã đột nhiên tỉnh dậy.

Lề mà lề mề rửa mặt xong, nhưng hắn vẫn không thấy bóng dáng Thời Dương đâu cả.

“Quả nhiên là uống say rồi, không biết buổi sáng tỉnh dậy có thấy khó chịu không nữa……” Nghĩ đến việc Thời Dương đã uống hết ba chai bia lớn vào tối qua, Lục Hi Thần vô cùng hối hận, sớm biết như vậy thì hắn đã ngăn đối phương uống ít lại rồi.

Thời Dương đã ngủ quên trước khi lên giường, vậy nên cửa phòng ngủ không có khóa, Lục Hi Thần mở cửa, hô to: “Dương Dương, nhóc ——”

Nhưng khi vừa mở cửa, pheromone vị sữa bò nồng nặc đã tỏa ra, Lục Hi Thần vội vàng đóng cửa lại, đi đến bên ngăn tủ lấy ra thuốc ức chế cho omega mà mình đã chuẩn bị từ trước.

“Đáng chết!” Khó trách tối qua Thời Dương muốn pheromone của hắn như vậy, thì ra là do đến kỳ phát tình.

Sau khi tự cho mình một liều thuốc ức chế mạnh nhất, Lục Hi Thần vọt vào trong phòng rồi mở đèn lên, hắn cầm theo thuốc ức chế đến bên mép giường, nhưng lại không thấy ai đâu: “Dương Dương?”

Không có người nào trả lời, nhưng tấm chăn trên giường lại giật giật.

Lục Hi Thần xốc chăn lên, bèn phát hiện thấy Thời Dương đang cuộn tròn bên trong. Dường như cậu vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt có chút mờ mịt, giọng nói nghẹn ngào: “Anh Thần……?”

Lục Hi Thần vội vàng đỡ người nọ dậy, khi hắn đang mở nắp lọ thuốc ức chế, người trong lòng lại đột nhiên ôm chặt lấy hắn, toàn thân vẫn còn hơi run rẩy: “Anh Thần, tôi nóng quá…… Có phải tôi sắp chết rồi không……”

Đời trước, Thời Dương qua đời vì sốt cao.



Trong lòng đột nhiên thắt lại, Lục Hi Thần đặt miệng lọ thuốc đến bên môi đối phương, hắn nhẹ nhàng dỗ dành: “Dương Dương không làm sao hết, đừng sợ, nào, uống vào sẽ khỏe thôi.”

Chất lỏng lành lạnh được nuốt xuống, nhưng nhiệt độ vẫn không thuyên giảm, Thời Dương sợ đến nỗi nước mắt rơi từng dòng: “Có phải tôi không còn cứu được nữa không……”

“Đợi một lát sẽ ổn thôi, đừng sợ, đây là kỳ sinh lý bình thường của omega, chính là kỳ phát tình đã được nhắc đến trong buổi tọa đàm đó.” Thuốc ức chế dạng uống sẽ có hiệu quả tương đối chậm, lúc trước vì sợ Thời Dương đau nên hắn mới mua loại này, nhưng không ngờ rằng đối phương lại sợ bị sốt đến như vậy, đến nỗi cả phản ứng sinh lý cũng bị đè ép xuống.

Căng thẳng quá mức dẫn đến pheromone càng ngày càng nồng, vị sữa bò ngọt ngào tràn ngập căn phòng, lại còn đặc biệt thích quanh quẩn khắp alpha mình yêu thích, mạnh mẽ quấy nhiễu khả năng tự chủ của đối phương.

Lục Hi Thần bất giác ôm cậu chặt hơn, vùi đầu mình vào cổ Thời Dương.

Vậy thì đánh dấu đi, chỉ là đánh dấu tạm thời mà thôi, không có chuyện gì đâu.

Đánh dấu rồi Dương Dương sẽ không khó chịu nữa

Ngươi cũng có thể chiếm giữ được cậu.

Đánh dấu đi.

Ngón tay Lục Hi Thần chạm vào tuyến thể của Thời Dương, nơi ấy vô cùng nóng. Bản tính của alpha khiến hắn ôm chặt con mồi trong lòng, chiếc răng năng bén nhọn hơi lộ ra, hắn muốn cắn xuống tuyến thể của omega, rồi hung hăng rót pheromone của mình vào đó.

—— “Hi Hi, mặc dù mẹ biết nói như vậy có lẽ sẽ khiến con không vui, nhưng mẹ vẫn muốn nói cho con biết…… Yêu đương thì được, nhưng mong con đừng tùy tiện đánh dấu omega.”

—— “Cho dù là loại đánh dấu nào.”

Răng nanh bén nhọn thu về, Lục Hi Thần lau mồ hôi trên trán, âm thầm tự giễu.

Nghĩ cái gì vậy chứ, vừa động một tí là đã muốn cắn người rồi sao.

—————

Vị bia lần lượt tỏa ra, bao lấy omega đang mất kiểm soát. Không có tính công kích, không có loại ham muốn chinh phục vốn có, mà chỉ mang theo vỗ về dịu dàng.

Lục Hi Thần ngó lơ sự tồn tại của Hi Thần nhỏ, hắn xoa mái tóc xoăn xoăn của người trong lòng như thường lệ: “Hiện tại đã đỡ hơn nhiều chưa? Tác dụng của thuốc chỉ hơi chậm mà thôi, Dương Dương không cần phải sợ.”

Hắn cảm nhận được nồng độ pheromone trong phòng, bèn trêu ghẹo nói: “Nhóc nói xem, nếu như pheromone tỏa ra ngoài, liệu chủ nhà có đi lên đây đánh tôi không?”

“Ông ta thật sự từng đuổi đánh tôi đó, bởi vì tôi từng nuôi một con Husky, đám Tiểu Tam đã đặt tên cho nó là Tiểu Nhị. Tiểu Nhị luôn nghĩ mình là chó sói, mỗi buổi tối nó đều rú lên dưới ánh trăng, sau đó hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới đều khiếu nại với tôi, nên tôi đành phải đổi các tấm rèm cửa sổ trong nhà thành màu đen, đến buổi tối sẽ kéo hết chúng lại……”

Thời Dương đang nằm trên vai hắn bị làm cho hứng thú, khi đối phương cố ý dừng lại, cậu bèn sốt ruột kéo ống tay áo của Lục Hi Thần.

Lục Hi Thần không khỏi bật cười thành tiếng, Thời Dương mới khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại bị vị alpha ác ma nhẹ nhàng nhéo hai má: “Chuyện này đương nhiên là gạt nhóc đó, tôi lười như vậy thì sao có thể nuôi thú cưng được chứ.”

Huống chi là loại thú cưng chuyên đi phá hoại như Husky này.

“Bây giờ cảm thấy ổn hơn chưa?” Bàn tay nhéo má của Lục Hi Thần đưa lên trên trán cậu để thử nhiệt độ, sau đó hắn khẽ thở phào: “Xem đi, không nóng nữa rồi.”

Thời Dương xấu hổ gật đầu, nhưng không lâu sau, phản ứng sinh lý do bị cảm xúc sợ hãi đè nén đã mạnh mẽ ngóc đầu trở lại.

Thời Dương ngẩn người, bởi cậu rất hiếm khi có loại phản ứng như thế này, chợt nghĩ đến những lời giảng viên từng nói trong buổi tọa đàm, cậu đột nhiên bò khỏi vòng tay Lục Hi Thần, sau đó vùi mình vào trong chăn.

Lục Hi Thần rất vất vả mới đợi được Thời Dương ổn định lại, thế nên sao có thể dễ dàng buông tha cho đối phương như vậy. Hắn bèn xốc chăn lên, lôi người đang đỏ mặt ở trong ra.

“Dương Dương……” Lục Hi Thần nhìn vào đôi mắt còn rơm rớm nước mắt của đối phương, giọng nói hắn hơi khàn: “Yêu sớm không tốt, thế nên tôi đã đợi đến khi nhóc thành niên rồi.”

“Nhóc có thích tôi không?”

Thời Dương sững sờ, sau khi hiểu được ý của đối phương, cậu lại bắt đầu lúng ta lúng túng.

Cậu thích Lục Hi Thần, từ ngày đầu tiên gặp đã thích rồi.

Nhưng với tình huống hiện giờ của mình…… Thật ra chỉ cần giống như bây giờ, chỉ cần làm bạn trong một trăm ngày này là cậu đã rất thỏa mãn.

…… Nhưng cậu thật sự sẽ thỏa mãn ư?

Nếu cậu từ chối, hẳn là anh Thần sẽ rất buồn…… Nhưng từ chối cũng là vì muốn tốt cho anh Thần thôi……

Nhìn thấy hai bàn tay Thời Dương đan vào nhau, đôi môi hơi hé nhưng lại không nói được lời nào, lúc này Lục Hi Thần mới chợt ngộ ra.

Thật là, sao hắn lại có thể hỏi thẳng thích hay không thích như vậy chứ, làm Dương Dương thẹn thùng đến mức không nói thành lời rồi kìa.

Hắn bèn nói lại một lần nữa: “Dương Dương, nhóc có bằng lòng ở bên tôi không?”

Đây là lần đầu tiên alpha tỏ tình, lòng hắn vẫn cực kì thực thấp thỏm, lại bổ sung thêm: “Tôi không có kinh nghiệm yêu đương gì, có lẽ sẽ có vài chỗ làm không tốt, nhưng tôi sẽ cố gắng học hỏi.”

Thời khắc lúc này không tính là lãng mạn, thậm chí có thể nói là chật vật. Thời Dương mới vừa ngủ dậy, bị kỳ phát tình tra tấn đến mức tiều tụy, mái tóc xoăn rối bù, mà một thân Lục Hi Thần cũng toàn là mồ hôi, trên người còn có một loại phản ứng khó tả.

Không có hoa tươi, không có quà cáp, nhưng ánh mắt của cậu trai lại thật chăm chú, tình cảm của hắn không khoa trương như vẻ bề ngoài của mình, mà lại dịu dàng đến cực điểm, là loại dịu dàng được thử lòng từng chút một.

Thời Dương nhìn thân ảnh nho nhỏ của mình trong mắt Lục Hi Thần, đột nhiên cậu cảm thấy không có gì đáng lo lắng nữa, cậu đỏ mặt chui vào trong lòng đối phương, giọng nói khe khẽ: “Bằng lòng.”

Chuyện sau này nào có ai biết trước được, vậy tại sao bạn lại tự cho rằng mình đang làm điều tốt cho đối phương?

Anh Thần có thể thích cậu, đã là niềm may mắn vô vàn rồi.

Nhưng Thời Dương vẫn không nhịn được nhắc đến chuyện này: “Nhưng mà tôi chỉ có thể ở lại một trăm……”

Lời còn chưa dứt, cậu đã bị cắt ngang, hai tay cũng bị đối phương giữ lại trong lòng bàn tay. Hô hấp Lục Hi Thần có chút khó khăn, tựa như đang kìm nén thứ gì đó: “Hiện tại chúng ta chính là người yêu, bây giờ bạn trai của nhóc muốn dạy cho nhóc chơi một trò chơi……”

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc Lục trước khi tỏ tình: Gà tiểu học yêu đương.jpg

Nhóc Lục sau khi tỏ tình: Bậc thầy về lý thuyết lẫn thực hành.jpg

Tác giả hiện tại: Phế.jpg
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.