“Hôm nay cô Lâm của khối 10 nói với thầy rằng, em tới chỗ của cô ấy gây sự?” Nhìn Lục Hi Thần đang vắt chân đối diện mình, Hướng Vũ cầm chén trà hoa cúc trong tay lên uống một ngụm.
Nào, hạ hỏa.
“Nói cho tôi biết, đang yên đang lành sao lại chạy tới giảng đường của khối 10 làm gì, hơn nữa còn la omega khác khiến người ta khóc?” Lục Hi Thần đã yên phận hơn nửa năm, đột nhiên lại xảy ra một vụ như vậy khiến ông vẫn chưa kịp thích nghi lắm.
“Chậc, là do thằng đó nói lung tung trước, dựa vào đâu mà em lại không được mắng nó chứ?” Lục Hi Thần duỗi chân ra, có chút không phục: “Lão Hướng, thầy không thể như vậy được, tuy em là alpha, nhưng trái tim nhỏ bé của em cũng rất yếu đuối, cần phải được che chở thật cẩn thận.”
“…… Haizz, thằng nhóc này, thế cậu không thể đổi nơi khác để giải quyết à? Ở đó có mấy trăm con mắt nhìn, dù việc nhỏ cũng bị xé ra to.” Hướng Vũ thật sự là rầu thúi ruột: “Còn không thì cũng có thể tìm cách nhẹ nhàng hơn mà, giải quyết trong hòa bình.”
“Em không thích, không nói ra cơn tức này thì em sẽ bức rức trong lòng lắm.” Với lại hắn cũng chỉ nói có mấy câu, có chỗ nào không ôn hòa chứ, nếu đối phương mà là alpha thì hắn đã sớm đánh cho một trận rồi.
Lục Hi Thần lấy ra điện thoại xem giờ một cách lộ liễu, rồi hắn xua tay nói: “Dù sao đi nữa em vẫn không xin lỗi, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-trung-sinh-cua-nam-phu-phan-dien/3374381/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.