Chương trước
Chương sau
Tại quầy lễ tân của tập đoàn Thẩm thị.

Kiều An nhìn cô gái đang mỉm cười trước mặt mình, không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương cứ là lạ. Cậu nắm chặt hộp giữ nhiệt trong tay, thầm diễn tập trong lòng một phen, sau đó nói: "Chào chị, em muốn tìm ngài..."

"Tìm Thẩm tổng của tụi chị đúng không? Có cần chị giúp em gọi ngài ấy xuống không?" Không đợi Kiều An nói xong, cô gái đã nóng lòng tiếp lời.

Kiều An sửng sốt một chút, nhanh chóng lắc đầu: "Không cần ạ..."

"Không cần nói cho ngài ấy biết chứ gì?" Thiên Đài lại nói chen lần nữa, thấy cậu bé trước mặt này hình như đang bị dọa sợ, cô vội vàng thu lại nụ cười quá mức kích động này của mình. Thiên Đài khẽ ho một tiếng, giọng nói dịu dàng: "Thẩm tổng ở tầng 18, em có thể sử dụng thang máy chuyên dụng để đi lên, nó ở phía bên tay trái của em."

Bên cạnh chiếc thang máy ấy có ghi rõ dòng chữ "Dành riêng cho tổng giám đốc" vô cùng dễ nhận biết. Lúc trước Kiều An đã từng đi thang máy với Thẩm Thần Uyên khi ở trong siêu thị lớn rồi, cho nên lần này cậu cũng không còn lạ lẫm gì nữa.

Kiều An hít một hơi thật sâu, sau đó cậu hồi hộp đọc những câu mà mình đã chuẩn bị sẵn ở nhà: "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ ngài Thẩm, em có mang theo một ít quà cho mọi người, sẽ được đưa đến nhanh thôi, hy vọng mọi người sẽ thích."

Sau khi nói xong, Kiều An nhanh chân chạy khỏi quầy lễ tân.

Từ khi bước vào cửa đến giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy xung quanh có rất nhiều người đang lén lút nhìn mình, nên, có hơi sợ.

Nhìn thấy cửa thang máy đã đóng lại, Thiên Đài bèn thở dài tiếc nuối. Tuy còn mấy phút nữa mới được tan làm, nhưng cô vẫn không kìm lòng được lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến nhóm chat.

【 Đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai? Bé cưng của Thẩm tổng tới công ty! Trong tay xách theo hộp cơm, còn kêu tôi không cần nói cho Thẩm tổng ( bé bé cưng cưng.jpg) 】

【 Oe oe oe ở chỗ nào thế? 】

【 Thế nào, có phải giống y chang như trong ảnh không? 】

【 Tôi cũng nhìn thấy nè! Trông có vẻ khá nhỏ tuổi, chắc vừa mới thành niên thôi. Hehehe, Thẩm tổng là trâu già gặm cỏ non ~】

Cô còn chưa kịp trả lời tin nhắn, đột nhiên có ba người xuất hiện ở trước mặt mình, họ đều là những người đàn ông có thân hình cao lớn đang đeo khẩu trang.

Ba người ấy lần lượt đặt những chiếc túi đang ôm trong lòng lên trên mặt bàn, âm thanh của túi nhựa bị đè ép vang lên, một cây kẹo mút vị dâu rơi ra khỏi chiếc túi khổng lồ đang căng phồng.

Thành thạo nhặt cây kẹo mút lên rồi nhét lại vào trong túi, sau đó người đàn ông đứng ở chính giữa lên tiếng: "Đây là quà mà cậu Kiều tặng cho mọi người, làm phiền cô hãy đi phân phát chúng, lúc sau sẽ còn có trà sữa được đặt nữa, chắc là phải đợi vài phút mới đến."

Thiên Đài nhìn những chiếc túi có đường kính dài hơn một mét này, kinh ngạc đến mức suýt chút nữa đã quên mất mình định nói gì.

Vội vàng nói cảm ơn xong, sau đó cô lập tức chụp vài tấm hình với túi đồ ăn vặt.

【[ Hình ảnh ]x3】

【 Bé cưng của Thẩm tổng tặng quà, thật sự vô cùng giản dị và tự nhiên ~ cười khóc.jpg】

【 Hay ghê, còn có cả Weilong*! 】

(*) Gốc là 卫龙, mình tra trên mạng thì hình như nó là tên một hãng que cay ở TQ.

【 Sốc! Thế mà tôi lại ăn chung vị khoai tây lát với vợ của tổng giám đốc! 】

【 Hahaha 】

Ở tầng trên, Tư Kỷ chú ý tới tin nhắn trong nhóm chat, lông mày y nhướng lên, đi đến cửa thang máy rồi ngồi xổm xuống.

Cuối cùng hôm nay y cũng không cần phải làm chân chạy vặt đi mua cơm nữa rồi.

_____

Đã gần tới thời gian tan làm buổi trưa, nhưng Thẩm Thần Uyên vẫn đang chăm chú làm việc như cũ.

Dù sao hắn phải nhanh chóng làm xong thì buổi chiều mới có thể về nhà sớm được.

"Cốc cốc cốc --"

Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Thần Uyên cau mày: "Vào đi."

Kiều An thò đầu vào, khi nhìn thấy người ngồi bên trong, hai mắt cậu sáng rực: "Ngài Thẩm ơi!"

Động tác trên tay ngừng lại, Thẩm Thần Uyên lập tức đặt bút xuống, đứng dậy đi tới cửa: "Sao An An tới đây mà không nói trước với tôi một tiếng?"

Đối phương còn chưa nhận biết hết mặt chữ, lỡ như dọc đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?

Nghĩ vậy, Thẩm Thần Uyên lo lắng nắm chặt tay.

Kiều An thấp hơn Thẩm Thần Uyên nửa cái đầu, cậu nâng hộp cơm giữ nhiệt đến trước ngực mình cho hắn xem, ngẩng đầu lên chờ mong hỏi: "Em tới để đưa cơm cho ngài Thẩm! Trên TV nói đây là một bất ngờ vui vẻ, vậy ngài Thẩm có vui không ạ?"

Thẩm Thần Uyên nhận lấy hộp cơm, cảm xúc lo lắng vừa rồi đã tan biến hơn một nửa, hắn nhìn Kiều An bây giờ đã là bạn trai của mình, trong lòng rung động, Thẩm Thần Uyên cúi đầu xuống hôn lên mặt đối phương một cái: "Vui lắm."

"Nhưng mà lần sau vẫn nên báo trước với tôi một tiếng, một mình em đến đây quá nguy hiểm."

Bỗng dưng được tặng một nụ hôn bất ngờ, trên mặt Kiều An lại bắt đầu ửng đỏ, ánh mắt lay động, không dám đối diện với tầm mắt của Thẩm Thần Uyên. Cậu vùi đầu vào lồng ngực hắn, hớn hở nói: "Ngài Thẩm yên tâm, em đi cùng với các anh vệ sĩ mà!"

Trái tim chợt đập nhanh hơn một chút, Thẩm Thần Uyên chậm rãi ôm lấy người trong lòng: "Thì ra An An đã phát hiện rồi."

Ngừng lại một giây, sau đó hắn nói tiếp: "Nếu An An không thích có người đi theo......"

Người trong lòng thoát ra ngoài, đôi mắt phát sáng: "Ngài Thẩm này! Hóa ra vệ sĩ có thể ẩn thân! Bọn họ còn có thể nhảy từ trên cây xuống nữa! Thật sự rất là lợi hại!"

Hôm nay cậu đứng ở cửa, gọi vài câu "Các anh vệ sĩ có ở đây không", thế nhưng không ngờ rằng thật sự có người xuất hiện!

Bàn tay đang nắm chặt dần dần thả lỏng, Thẩm Thần Uyên cười một tiếng, nắm tay Kiều An rồi dẫn cậu đến phòng nghỉ trong văn phòng.

Đặt hộp cơm lên trên chiếc bàn gỗ nhỏ, Thẩm Thần Uyên lại bóp nắn bàn tay của Kiều An một chút rồi mới hoàn toàn buông ra, sau đó hắn cúi đầu xuống lấy ra từng món ăn.

Cơm cuộn rong biển và súp trứng vẫn còn nóng hổi, sườn xào chua ngọt, mướp xào tôm bóc vỏ, cải trắng xào, còn có cả đùi gà mà Kiều An thích nhất, hôm nay là món đùi gà om.

Kiều An lấy đôi đũa kẹp bên trong ra, khuôn mặt vẫn còn hơi hồng hồng: "Đều là do em tự làm, mùi vị có lẽ cũng khá ngon đó, ngài Thẩm nếm thử đi."

Hôm nay cậu đã nhờ dì Vương quan sát từng bước mình làm, chắc có lẽ không đến nỗi bỏ nhầm gia vị đâu nhỉ?

Thẩm Thần Uyên không nhận lấy đôi đũa, trái lại hắn nhẹ nhàng nâng cằm của Kiều An lên, để cho đối phương ngẩng đầu nhìn mình, cười nói: "Sao An An vẫn còn gọi là ngài Thẩm thế, không phải đã đồng ý gọi tên tôi rồi à?"

"Em, em quên mất..." Kiều An mím môi, thấy Thẩm Thần Uyên vẫn không buông tha cho mình, cậu đành phải nhắm mắt lại rồi gọi thật nhiều câu "Thần Uyên".

Trên trán được đối phương hôn một cái như thể đang khen thưởng, Kiều An hơi hé mắt ra, đối diện với ánh mắt thâm thúy của Thẩm Thần Uyên, cảm xúc bên trong ánh mắt ấy quá mãnh liệt, khiến trái tim cậu không khỏi đập nhanh hơn.

Khi bàn tay đang giữ chặt cằm của mình rút về, Kiều An đột nhiên nhớ tới một cảnh ngắn trong phim truyền hình mà cậu cố tình xem, mí mắt run rẩy đề nghị: "Sau này nếu như em có gọi sai nữa, ngài Thẩm có thể phạt em."

"Phải phạt như thế nào đây?" Thẩm Thần Uyên khá hứng thú hỏi.

Nhưng sau khi Kiều An nói xong thì lập tức hối hận, tại sao cậu có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, không có chút liêm sĩ nào hết!

Thấy Kiều An vẫn không trả lời, mà ngược lại gương mặt lại càng ngày càng đỏ bừng, Thẩm Thần Uyên cũng hiểu ra điều gì đó, hắn mỉm cười vươn tay ra ôm cậu vào trong lòng.

"Vậy sau này nếu như gọi sai, sẽ phạt An An hôn tôi một cái nhé."

_____

Đến thời gian nghỉ trưa, Thẩm Thần Uyên không ở lại trong văn phòng mà dẫn nhóc đối tượng của mình đi dạo khắp công ty.

Lúc này công ty cũng có không ít người, động thái của hắn tương đương với việc đang tiết lộ thân phận của Kiều An, không qua bao lâu nữa, có lẽ toàn bộ cấp trên trong giới kinh doanh đều sẽ biết hết.

【 Ký chủ, ngài làm như vậy có ổn hay không? 】

Thẩm Thần Uyên vô cùng bình tĩnh:【 Không sao, dù gì An An cũng không phải là người của thế giới này, cho nên bọn họ cũng không thể tra ra được tin tức gì đâu. 】Có lẽ An An còn không có chứng minh thư nữa nhỉ?

Dường như đã hiểu ra Thẩm Thần Uyên đang suy nghĩ cái gì, hệ thống biến mất trong giây lát, sau đó lại lên tiếng:【 Thật ra, An An có giấy tờ tùy thân ở thế giới này. 】Sau khi nói xong, đột nhiên có một tờ chứng minh thư xuất hiện trước bàn làm việc.

Thẩm Thần Uyên:......

【 Sao cậu không chịu nói sớm? 】

【 Tại không có việc gì cần dùng đến nên tôi cũng không có nhớ tới. 】Hệ thống chột dạ đáp.

Chẳng lẽ thân phận của cậu là thay thế ai đó ư? Thẩm Thần Uyên thấp thỏm, cầm chứng minh thư lên. Những thứ khác đều rất bình thường, các thông tin hiển thị trên đó cũng là của Kiều An, mà phần địa chỉ lại để là thành phố mà bọn họ đang ở.

【 Ta-da, có phải rất toàn diện hay không! Tôi đã tra cứu rất nhiều tài liệu tham khảo, rồi sau đó mới biên soạn thân phận cho An An đó! 】

【 Thân phận gì thế? 】Thẩm Thần Uyên hỏi.

Hệ thống khẽ ho một tiếng, dùng một giọng nói trầm bổng du dương thầm thì:【 Trong một đêm mưa gió bão bùng, một thiếu niên đang hôn mê bỗng nhiên xuất hiện tại trước cửa Cục Công An. Mọi người hỏi thăm thân phận của cậu, nhưng dường như thiếu niên ấy đã bị mất trí nhớ, không thể nhớ rõ chuyện gì hết. 】

【 Một nhóm người hảo tâm đã giúp cậu tìm một công việc, đó là làm phục vụ tại một nhà hàng. Ngoại hình thiếu niên thanh tú, tính tình vừa tốt bụng lại chăm chỉ, không bao lâu sau đã được trọng dụng, nhưng đồng thời cậu cũng phải chịu sự xa lánh của các đồng nghiệp......】

Thẩm Thần Uyên nhíu mày, cảm thấy vừa kì quái lại vừa có chút quen thuộc.

Hệ thống vẫn đang tiếp tục:【 Một ngày nọ, bọn họ cố tình để thiếu niên đi tiếp đãi một vị khách có tính tình thất thường, vị khách ấy vô cùng cáu kỉnh, làm cho thiếu niên bị mắng cực kì thê thảm. 】

【 Vào lúc này! Một người đàn ông mặc âu phục đi ngang qua, khuôn mặt hắn sắc lẹm như dao, đôi mắt đen láy thâm thúy như đá quý, dáng người đẹp như tỉ lệ vàng. 】

【 Khi nhìn thấy thiếu niên bị ức hiếp, trong lòng hắn không chịu nổi, thế nên đã tiến lên giải vây giúp cậu. Vào khoảnh khắc nhìn thấy diện mạo của thiếu niên, người đàn ông vốn luôn lạnh lùng vô cảm bỗng dưng cảm thấy lòng mình rối bời. Hắn lấy tấm danh thiếp ra rồi ném đến trước mặt của chủ nhà hàng, giọng nói tựa như không được phép nghi ngờ. 】

【 Người này, tôi dẫn đi. 】

【 Từ đó về sau, thiếu niên mất trí nhớ được người đàn ông mang về nhà, trở thành chim hoàng yến được người đàn ông ấy nuôi dưỡng, hàng đêm sênh ca. 】

Thẩm Thần Uyên bắt đầu sững người từ khi nghe đến nửa đoạn sau. Sau đó hắn ấn mở nhóm chat mà Tư Kỷ đã mời mình vào, tìm thấy một file có tiêu đề là《 Tình yêu mãnh liệt của tổng tài bá đạo: Chim hoàng yến em đừng hòng chạy trốn 》.

Đó là fanfic của hắn và Kiều An.

Lúc này, bên tai hắn lại vang lên giọng nói phấn khởi của hệ thống:【 Ký chủ ký chủ! Ngài thấy thế nào? Cái nhà hàng kia chính là nhà hàng mà hôm trước hai người đi ăn hải sản đó! 】

Thẩm Thần Uyên: 【......... Còn có thể thay đổi được không? 】

【 Đương nhiên là không thể, thậm chí tôi cũng đã thêm vào kí ức của người qua đường xong hết rồi ~】

Tầm một phút sau, cuối cùng Thẩm Thần Uyên cũng đã tỉnh táo trở lại, chân thành đề nghị:【 Hệ thống này, lần sau lúc cậu biên soạn thân phận ấy, nhất định phải thương lượng với ký chủ của cậu trước đã. 】

_____

Thẩm Thần Uyên cất chứng minh thư của đối phương và của bản thân mình vào chung với nhau, khi hắn nâng mắt lên nhìn về phía Kiều An, thì phát hiện ra cậu đã ngủ rồi. Thẩm Thần Uyên bèn nhẹ nhàng bước tới, cẩn thận ôm lấy Kiều An trên sô pha, sau đó bế cậu vào phòng nghỉ.

Tuy rằng hệ thống đã biên soạn một thân phận...... Vượt quá trí tưởng tượng của hắn, nhưng thật ra thì nó cũng không tệ một 1chút nào.

Thích một người không những không có xuất thân gì, thậm chí còn là một đứa con trai, đối với Thẩm gia mà nói, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng hài lòng với lựa chọn này của Thẩm Thần Uyên. Như thế thì dù cho Thẩm Thần Uyên có muốn "Tạo phản" với tư cách là gia chủ đi chăng nữa, thì bọn họ vẫn có sẵn lý do để nhảy ra phản đối.

Về phía của Thẩm Giả cũng không phải là vấn đề gì lớn, tuy trăng hoa là vậy, nhưng ông cũng biết rằng việc có con ngoài giá thú sẽ rất phiền phức, cộng với sự ràng buộc bên nhà ngoại của Thẩm Nam, nên từ đó đến nay ông chỉ có một đứa trai duy nhất là Thẩm Nam mà thôi.

Ông không đủ tư cách để làm một người chồng, nhưng chắc chắn ông đã làm rất tốt trong vai trò là một người cha, người kế thừa gia sản cũng chỉ có thể là con của ông, nếu như trong đó có xuất hiện bất cứ vấn đề gì, ông đều sẽ giúp Thẩm Nam giải quyết hết thảy.

Hơn nữa...... Chưa đến hai tháng là Kiều An phải rời khỏi đây rồi.

Sau khi đắp chăn cho Kiều An, Thẩm Thần Uyên cúi người xuống hôn lên khóe môi của đối phương một cái, sau đó ngồi bên mép giường một lúc lâu rồi mới rời đi.

Hắn muốn cho tất cả mọi người biết rằng, Kiều An là của hắn.

Mà hắn, cũng được người khác yêu mến.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Vào ngày thứ hai sau khi Thẩm Thần Uyên và Kiều An ở bên nhau, Tư Kỷ đã kéo Thẩm Thần Uyên vào một nhóm chat.

【 Tung hoa tung hoa, chào mừng chị em mới gia nhập ~】

【 Chào mừng chị em! 】

Thẩm Thần Uyên:...... Chào mọi người.

Dưới sự tiếp đón nồng nhiệt trong nhóm chat, Thẩm Thần Uyên đã thêm một siêu thoại có tên là "Thần An", sau đó tải một ứng dụng màu xanh lục, đồng thời lưu về một liên kết trông có vẻ không hợp lệ, từ đó về sau hắn được mở ra một cánh cửa đến thế giới hoàn toàn mới.

Kỹ năng yêu đương của Thẩm tổng: +1 +1 +5 +10 +10 +50......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.