Dụ Tả Kim cầm theo cuốn sách Ngữ Văn đi vào trong khu rừng nhỏ phía đông trường trung học phổ thông số một.
Đứng từ vị trí cách xa trăm mét đã trông thấy được cây long não cực kỳ nổi bật trong đông đảo cây cối mùa thu.
Nó là gốc cây cao nhất trong số các cây cối ở khu rừng phía đông và cũng là gốc cây đặc biệt nhất.
Dụ Tả Kim cảm thấy cây long não này đặc biệt không phải vì bản thân nó đặc biệt.
Cây ở trong mắt hắn chính là cây, không có cây nào khác cây nào.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ bởi vì Thịnh Uyên đang ngồi trên cây long não đó.
Thịnh Uyên ngồi trên cành cây to lớn mọc ngang của cây long não, trong tay cầm cuốn sổ ghi chép và một tập đề.
Cậu ngửa đầu chán nản buồn bực nhìn lên cành lá tươi tốt bên trên.
Cây long não khác với những loại cây khác, nó không rụng lá vào tháng tám tháng chín mùa thu mà đến tận khi mùa xuân năm sau tiến đến, cành lá của nó mới chậm rãi bong tróc ra.
Mùa thu của nó ở giữa mùa xuân.
Dụ Tả Kim đứng im tại chỗ nhìn ngắm.
Ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua cành lá xếp chồng lên người thiếu niên, làn gió phất phơ mái tóc đen của cậu, dường như tất cả mọi thứ đều vừa đúng lúc dừng lại trên người cậu.
Lá rụng rơi ngay trước mặt Thịnh Uyên, cậu nhặt một chiếc lên quan sát đường vân trên lá, sau đó dường như phát hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tre-em-hu/3088884/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.