Không còn nỗi niềm lo lắng nơm nớp sợ hãi Thịnh Uyên không chịu làm nhiệm vụ mỗi ngày, dường như Thật Nỗ Lực đã lập tức mọc thêm ra tận mười lá gan.
Nó không ngừng an ủi Thịnh Uyên đang mải hoài nghi cuộc đời.
[Hệ thống: Không phải con người các cậu vốn có một câu gì mà có ân cứu mạng dâng thân báo đáp hả?]
"Con người với con người không phải ai cũng giống nhau".
[Hệ thống: Cậu cứ thừa nhận cho tôi xem vốn có câu nói đó không đã nào?]
Thịnh Uyên bực mình nhắm mắt lại.
Có.
Cậu buông xuôi hai cánh tay xuống bên người, ngồi im trên ghế dựa... giống như một người đã chết.
Thật Nỗ Lực kinh hãi.
Cậu ấy bị đả kích lớn thế cơ à?
Thịnh Uyên sẽ không vì nỗi băn khoăn này mà ngoẻo luôn đó chứ?
[Hệ thống: Ký chủ! Ký chủ! Cậu sao rồi?]
[Hệ thống: Ký chủ! Cậu không thể chết được!]
Thịnh Uyên chậm rãi thở ra một hơi.
Chứng minh mình vẫn còn sống.
Lúc mới đeo chiếc đồng hồ lên cổ tay trái nó vẫn còn buốt lạnh, hiện giờ làn da được dây đồng hồ bao quanh đã nóng bỏng lên.
Trong lòng có hai người tí hon đang kéo hoa cài đầu, hung dữ không ai chịu nhường bước, tư thế tấn công giống như muốn vặt trọc đối phương.
Lương tâm bảo: "Dụ Tả Kim cứu cậu chẳng vì tiền cũng chẳng vì lợi".
Bé tí hon còn lại chống chế: "Nhưng cậu ấy muốn cái mông của cậu".
Thịnh Uyên mở mắt ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tre-em-hu/3088818/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.