Bóng dáng hoảng sợ của Hoàng An Xung phản chiếu trên con ngươi của Thịnh Uyên.
Cậu ta ra sức kiễng chân với ý đồ giảm bớt chênh lệch chiều cao giữa hai người họ để dịu bớt cơn đau nhức trên cổ họng do việc bị xách cổ áo lên.
Cậu ta cố gắng giữ bình tĩnh, vừa đẩy Thịnh Uyên ra vừa miễn cưỡng tươi cười: "Sao lại kéo cổ áo tôi thế này?"
Thịnh Uyên nheo mắt: "Trước kia cậu từng bắt nạt cậu ấy đúng không?"
Âm thanh bập bẹ khàn khàn buồn cười giống như cành lá khô héo ban nãy y hệt tiếng nói của Dụ Tả Kim.
Vừa rồi trong khoảnh khắc nghe thấy nó, Thịnh Uyên đã thoáng hốt hoảng, cậu còn cho rằng mình đang nghe thấy chính bản thân Dụ Tả Kim nói chuyện.
Mức độ giống nhau khiến người ta phải nổi da gà.
Tại sao lại học cách nói chuyện của Dụ Tả Kim? Tại sao lại học giống đến vậy?
"Cậu đã từng nghe thấy cậu ta nói chuyện chưa? Nghe thú vị lắm".
Lòng Thịnh Uyên lập tức tự đưa ra được đáp án.
Đối mặt với chất vấn, biểu cảm của Hoàng An Xung có một thoáng ngẩn ngơ.
"Gì cơ?"
"Tôi hỏi cậu, có phải cậu từng bắt nạt cậu ấy rồi không?"
"Bắt nạt ai chứ? Dụ Tả Kim kia sao?" Cậu ta tiếp tục mang theo mặt nạ, chỉ vào bắp chân của mình: "Là cậu ta bắt nạt tôi đấy, sao tôi có thể bắt nạt cậu ta được, tôi..."
"Hoàng An Xung".
Tiếng quát đâm vào tai, tâm thần chấn động.
Thịnh Uyên rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tre-em-hu/3088796/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.