Thật Nỗ Lực nhìn Dụ Tả Kim, chìm vào câm lặng. Lần đầu tiên nó hiểu được thứ đạo lý hai người ở bên cạnh nhau có thể bổ sung lẫn nhau là một chuyện tốt đẹp.
Thịnh Uyên có đầu óc thông minh, tìm được một người có đầu óc không dễ dùng cho lắm ở bên cậu cũng xứng đáng.
Dù sao cũng không thể để cậu chiếm được mọi thứ tốt trên đời.
Dụ Tả Kim sử dụng phép tính đã học từ thời mẫu giáo dễ dàng giải quyết vấn đề khó khăn, hai người ở trong phòng ký túc cả một buổi chiều. Thịnh Uyên thấy thời gian không còn sớm, khoác áo phao lên chuẩn bị về nhà.
Dụ Tả Kim đứng dậy đi theo cậu, cậu di chuyển đến đâu hắn cũng theo chân tới đó, giống như con cún to sắp bị chủ vứt bỏ.
Đôi mắt hắn chăm chú nhìn Thịnh Uyên, môi mím lại, muốn nói ra lời giữ cậu nhưng hắn biết cậu còn phải về ăn Tết với người nhà.
Một vị thủ lĩnh bất lương đáng sợ như vậy mà Thật Nỗ Lực lại có thể trông thấy được sự đáng thương mong đợi từ chỗ hắn. Nó nhớ tới lần đầu tiên nó trông thấy Dụ Tả Kim đánh nhau, hắn chẳng hề nương tay, không khác gì một Diêm Vương sống đang đòi mạng người vậy. Hiện giờ người trước mặt đã hoàn toàn khác biệt, tuy rằng hắn chỉ đang giả bộ trước mặt Thịnh Uyên thôi nhưng thoáng nhìn qua nó vẫn thấy hắn đáng thương quá.
Năm hết Tết đến mà người phải thê lương thảm hại một mình ở lại trong phòng ký túc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tre-em-hu/3088771/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.