Hai người song song ngã xuống đất, nằm im trên mặt chăn đệm trải dưới nền không động đậy, diễn vai người chết vô cùng chuyên nghiệp.
Thật Nỗ Lực quan sát Thịnh Uyên, năm phút đồng hồ trôi qua, cậu vẫn một mực duy trì tư thế đó.
[Hệ thống: Sao cậu không nhúc nhích nữa rồi?]
Sau vài giây im lặng, Thịnh Uyên mới chậm chạp mở miệng, tiếng nói mang theo mệt mỏi: "Nhập vai."
Thật Nỗ Lực:...
Thằng chó, cậu ngủ thiếp đi thì có!
Ngày mai còn phải dậy sớm, hai người họ chơi với Thịnh Vọng thêm một lát rồi lừa gạt nhóc con lên giường, dỗ nhóc ngủ.
Bởi vì có Thịnh Vọng ở cùng phòng nên hai bên hết sức kiềm chế.
Nhấn công tắc, ánh sáng tắt đi, bóng đêm và yên tĩnh lấp đầy gian phòng.
Năm phút sau, Thịnh Uyên đột ngột cảm thấy bên eo lạnh lẽo, nhanh tay tóm được bàn tay của Dụ Tả Kim.
Cậu nhỏ giọng chất vấn: "Làm gì đấy?"
Trong bóng tối, Thịnh Uyên không thấy rõ nét mặt của hắn.
Dụ Tả Kim khẽ hé mở đôi môi: "Đắp chăn cho cậu."
Bầu không khí im lặng vài giây, Thịnh Uyên: "Tôi cho cậu thêm một cơ hội."
"..."
Cậu đã đắp chăn kín mít từ lâu, nói dối cũng nên nói lời đáng tin chút chứ.
"Suy nghĩ kỹ rồi."
Hắn không định tìm thêm lý do, bỏ lại mấy chữ, sau đó chui thẳng vào chăn của cậu.
Chiếc giường đơn, hai người ngủ hơi chật chội, nhưng không biết Dụ Tả Kim có đam mê gì mà nhất quyết muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tre-em-hu/3088746/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.