Thịnh Uyên ngồi trên ghế dựa cạnh hàng rào bên hồ hóng gió, ngắm đàn vịt trên mặt hồ trong veo.
Thật Nỗ Lực cảm xúc bộc phát, cất tiếng ngâm thơ.
[Hệ thống: Xuân giang thủy noãn áp tiên tri.]
(Sông xuân nước ấm vịt biết đầu tiên – Một câu thơ trong Xuân giang vãn cảnh của tác giả Huệ Sùng)
Thịnh Uyên: "Cậu còn biết cả ngâm thơ cơ à?"
[Hệ thống: Tôi còn biết nhiều thứ lắm.]
Nó là một bé Thống đa tài đa nghệ.
Trong tay Thịnh Uyên cầm theo tạp chí mới mua, cơm trưa còn chưa ăn đã ra khỏi trường học, một đường chạy tới cửa hàng bán tạp chí. Cũng may cậu đã dặn dò chủ sạp để lại cho cậu một bản nên mới có thể mua được tạp chí về tay.
Tạp chí hàng quốc tế có giá không rẻ, một cuốn mỏng mà tốn vài trăm, bình thường không đến nỗi đắt đỏ như vậy, nhưng món này lại là tạp chí có số lượng giới hạn.
Ảnh của Dụ Tả Kim ở trên trang thứ ba, một mình một trang. Thịnh Uyên vừa mới mua được đã mở ngay trang có ảnh hắn. Một thân trang phục cắt may theo phong cách mới lạ, đi kèm với sức hấp dẫn của bản thân hắn mang tới cảm giác thu hút và độc đáo.
Thật Nỗ Lực nhìn thấy, gật gù đắc ý.
[Hệ thống: Cậu ta quả thực có chút nhan sắc ha.]
Nói xong, lòng nó hơi kiêu ngạo.
Dụ Tả Kim này đã trưởng thành ngay dưới tầm mắt nó.
Từ một cậu nhóc chưa lớn biến thành người trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tre-em-hu/3088742/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.