Dịch & biên: Hôi Lông
Băng gạc rơi xuống, nháy mắt cả người Từ Khuyết liền trần truồng rồi, chỉ còn lại một lớp mỡ thuốc bôi ở trên mặt.
- Thương thế của ngươi vẫn còn rất nặng, đại phu nói không ngừng thay thuốc trong tháng, tại sao ngươi lại bốc hết thuốc xuống?
Lúc này ngoài cửa, Tiểu Nhu tức giận mà nói, cũng không dám đi vào.
Từ Khuyết vội nắm lấy cái chăn trên người rồi quấn vào người, ho một tiếng nói:
- Tiểu Nhu, ta không sao, kỳ cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, đã muốn không có gì đáng ngại rồi, ngươi có thể tìm giúp ta một bộ y phục không?
Trầm mặc một lát, ngoài cửa mới truyền câu trả lời của Tiểu Nhu:
- Ngươi chờ một chút!
Sau đó đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng rời đi.
Từ Khuyết nhếch nhếch miệng, lại ngồi trở lại trên giường, chờ Tiểu Nhu cầm quần áo đưa tới, chỉ là mùi thuốc đông y thật sự là làm gay mũi, làm cho hắn không khỏi nhíu mày.
Nhưng mà mười mấy phút sau Tiểu Nhu vẫn chưa trở lại.
Từ Khuyết không khỏi có chút nóng nảy, không phải Tiểu Nhu cho rằng ta đùa giỡn lưu manh, chạy ra kêu ngươi đến bắt mình đó chứ? Đù móa, vậy thì sẽ trở thành hiểu lầm lớn rồi.
Hắn vội vàng lấy tấm chăn quấn quanh người, chạy tới cửa, lặng lẽ nhìn khẽ qua khe cửa.
Từ tình huống bên ngoài, hiện tại hắn đang ở trong một thôn trang nhỏ, phía đối diện là mấy gian phòng cũ nát, ở trên đường đều là đất vang, vẫn chưa trải đá dăm, dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-trang-buc-va-mat-toi-cuong-tien-gioi/189640/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.