Phạm tướng quân nghe hạ nhân thông báo có Trần thượng thư đến thăm nhà thì sai người chuẩn bị trà, bánh tiếp khách.
Ông đang ngồi đàm thoại với các con của mình, Phạm phu nhân mất sớm vì khó sinh đứa con gái út. Đến giờ cũng đã 14 năm rồi, tướng quân vẫn một mình ở vậy nuôi các con khôn lớn, những đứa trẻ lớn lên thiếu vắng đi tình thương của mẹ, luôn săn sóc, yêu thương, bảo ban nhau từng ngày.
Trần thượng thư thấy cảnh một thân gà trống nuôi con trong lòng nghẹn lại. Căn nhà hiu vắng bóng dáng người phụ nữ ảm đạm lên một nỗi đau nhói tim. Quanh năm chinh chiến sa trường không có nhiều thời gian chăm sóc, gần gũi các con, những đứa trẻ nương tựa nhau, mọi trách nhiệm dồn hết lên vai đứa con trai lớn.
Những người con của Phạm tướng quân đều đã trưởng thành nên người, lễ phép, ngay thẳng, đều có chí hướng cá tính riêng, người người nhìn vào đều nể phục, tôn trọng. Thời gian qua Phạm tướng quân đã rất vất vả, lo liệu mọi việc, nuôi dạy đám trẻ chu toàn. Cũng đã rất lâu rồi, Trần thượng thư không qua thăm nhà người bạn già này rồi.
Trần thượng thư vào nhà chào Phạm tướng quân mọi lòng thành, sự phấn khởi, nể phục bày tỏ hết lên nét mặt và lời nói:
- Phạm Nguyên Anh, thật lâu lắm rồi chúng ta không đến nhà nhau chơi. Nay tôi đến nhà thăm bác, mang chút quà mọn bày tỏ lòng thành con trai bác hôm nay đã cứu con gái tôi khỏi hồ băng. Tôi và phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-toi-ganh-khong-noi-nua-roi/2906283/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.