Em nói với Trần phu nhân là sẽ cùng ta đi dạo chơi trong thành.
- Vâng ạ... Anh Nguyên Sơ, em xin lỗi. Em nói đi cùng anh Nguyên Sơ thì mẹ sẽ cho em ra ngoài.
- Một mình em đi với ta thôi sao.
- Không ạ, em đi cùng Oanh nữa ạ.
- Sao chỉ sau một ngày mà em đã muốn đi chơi rồi? Em quên mất hôm qua em bị thương rồi à, em muốn đi đâu?
- Em muốn xem các lang y mới đến kinh thành...
- Bệnh của em đang dần nặng hơn?
- Em, em chỉ muốn đến chơi xem qua thôi ạ.
- Em muốn đi trong bao lâu?
- Chắc em sẽ đi trong một buổi sáng đến trưa thì về... Nhưng chiều em cũng sẽ đi vì sợ không đủ thời giờ.
- Sáng thì ta đi cùng em được nhưng chiều thì ta có việc rồi, ta sẽ đi cùng em sáng nay thôi. Vậy có được không?
- Dạ, được ạ. Cảm ơn anh Nguyên Sơ.
- Được rồi, ta hãy tranh thủ đi khi còn sớm, còn đến nhà bạn em nữa.
- Vâng ạ.
Trên con đường lớn trong kinh thành, hai cô nương đi chơi dạo cùng nhau, có một người con trai đi sau cách vài bước chân. Nhìn dáng vẻ thong dong như đang ngắm cảnh đẹp phố phường, nhưng lại luôn để mắt đến người đi trước mặt.
- Oanh, thật xin lỗi đã phải để cậu đi cùng tôi thế này.
- Nay tôi còn ở nhà, không đi buôn bán với mẹ, nếu không người đứng cạnh Ninh bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-toi-ganh-khong-noi-nua-roi/2906276/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.