Uyên Ninh bỏ chạy thật nhanh ra xa khỏi chỗ đó. Đau quá, tấm gỗ này trên vai sao chẳng có tác dụng gì vậy, nàng đã tháo tấm gỗ vứt đi đâu đó rồi. Phù Ngọc mà biết mình ra nông nỗi này không biết anh sẽ như thế nào. Trên mặt đau quá, má bên trái sưng lên rồi, quần áo thì lôi thôi lệch xệch nhìn chẳng ra sao.
Khi nãy trước khi bị bọn chúng tóm được, ba người bọn họ đã ở đằng sau mình. Không được, vậy là Phù Ngọc đã thấy hết rồi, sao anh lại có mặt ở chỗ này kia chứ, nhìn mình có thảm hại quá không.
- Rất thảm hại.
- Aaaaaa, đồ người máy chết bằm, sao lại hù tôi như vậy. Sao giờ anh mới lên tiếng.
- Vậy sao em lại ở chỗ này?
- AAAAAAAAA. Anh...... Phù Ngọc.
Uyên Ninh ngồi trong một cái kẹt trong góc tường, ngồi bó gối đối mặt với bức tường ngã ngửa ra đó, sau lưng là những chum vại bỏ đi chất đầy vải vóc vất đi ở trong. Phù Ngọc đang đứng sau lưng Uyên Ninh, từ trên cao nhìn xuống dưới mà đau lòng.
- Đứng dậy nào Ninh. Sao lại ngồi một góc thế này.
Uyên Ninh ngồi im không nhúc nhích nhưng trong đầu đang thầm rủa người máy. Để Phù Ngọc nhìn thấy bộ dạng này, nàng không muốn một chút nào, vẫn cứ ngồi im như pho tượng không nhúc nhích.
- Em không đứng dậy là anh bế em lên đấy.
Nói xong không đợi em mình phản ứng, Phù Ngọc đã nhấc bổng Uyên Ninh lên bế vào trong lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-toi-ganh-khong-noi-nua-roi/2906252/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.