Cho đến khi cảm thấy bụng rất đói, Thu Nhã mới mở mắt ra và ngồi dậy. Lúc này, người đàn ông bên cạnh cũng đã biến mất. Thu Nhã thở phào nhẹ nhõm. Liền xuống giường nhặt quần áo của mình lên mặc vào.
Tuy nhiên, khi cô mở cửa phòng để đi ra ngoài thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa. Cô tức giận hét lên.
- Khánh Tường! Anh mau thả tôi ra.
Nhưng cho dù Thu Nhã có kêu rát cả cổ thì cũng chẳng có ai nghe. Cô đành ngồi lại xuống giường, khoanh tay nghĩ cách. Cô không hiểu rốt cuộc Khánh Tường muốn gì mà lại nhốt cô. Sợ cô chạy sao? Nhưng tại sao anh ta lại sợ cô chạy chứ? Người đàn ông này quả thật quái lạ.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên cửa phòng mở ra, và Khánh Tường trên tay bưng một khay thức ăn vào.
Anh ta tươi cười nói.
- Dậy rồi à! Chắc đói rồi phải không? Nào ăn cơm thôi.
Khánh Tường đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn trà trong phòng bên cạnh cửa ra vào.
Thu Nhã nhìn thấy cửa mở định nhóm người vọt ra nhưng Khánh Tường đã nhanh tay đóng cửa lại rồi.
Thu Nhã nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Vì sao anh lại nhốt tôi?
Khánh Tường thản nhiên đáp.
- Không nhốt thì em chạy mất thì biết làm sao.
Thu Nhã: "..."
Nhưng cô lại khó hiểu hỏi.
- Rốt cuộc thì anh muốn gì ở tôi đây?
Cô hiện tại cần sắc không có sắc, cần tiền.. ờ thì cũng có chút đỉnh, nhưng mà so với anh ta quả thật giống như là muối bỏ biển. Nếu như anh ta muốn thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tim-chong-hao-cam-an-ai/452125/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.