Ngôn Tu nghiến răng, lạnh lùng quay người rời đi.
Tẩm điện lớn như thế, chỉ còn lại Cẩm Lý đứng một mình.
Ngôn Tu rời đi, đám hộ pháp lại nhanh chóng trở lại, nhìn thấy chủ thượng đứng như trời trồng, gấp gáp chạy tới:" Chủ thượng, người..."
Bọn họ vừa mới rời đi một lúc, ngài đã bị tên hoàng thượng khốn nạn kia chọc chỗ nào rồi? Tâm tình sao lại xấu đi thế!
" Trở về đi."
" Hả?" Bọn họ không phải mới đi tới hoàng cung sao? Bọn họ còn chưa kịp ra tay với cái tên hoàng thượng kia đâu. Ngài có nhầm lẫn gì không vậy a?
" Trở về." Cẩm Lý ổn trọng nhắc lại, sắc mặt bình thản, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt mặc dù vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng phong thái lại khiến người xung quanh không kìm được sợ hãi.
Chủ thượng của bọn họ thật sự bị đạp trúng đuôi rồi!! Lần này trở về, bọn họ có mệnh hệ gì, chắc chắn sẽ tới hoàng cung trả thù.
------ " Hoàng thượng... người..." Nhiếp Minh gấp gáp bê một thau nước ấm bước vào sau bức bình phong.
Ngôn Tu ngồi trên ghế, cả người đổ gục xuống bàn, nghe thấy tiếng của Nhiếp Minh, lúc này mới hơi mở mắt ra.
" Hoàng thượng, người ngồi dậy chút đi, thần lau người giúp người." Nhiếp Minh chậm rãi đặt thau nước xuống bên cạnh. Nhẹ nhàng tóm lấy bả vai của Ngôn Tu, muốn dựng người ngồi thẳng lên.
" Không cần phiền phức như thế đâu." Ngôn Tu vẫn dán mặt vào mặt bàn, giọng nói ấy có nhiều hơn vài phần mệt mỏi.
" Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815839/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.