Chương trước
Chương sau

Cẩm Lý một mình lang thang giữa phố đông người.
Anh chỉ cần tùy tiện phóng tầm mất về một phía, liền có thể nhìn thấy người đang di chuyển xung quanh. Được bao quanh bởi nhiều người như vậy, tại sao một bóng người quen cũng không có, xung quanh nhiều người như thế, cớ sao vẫn cảm thấy cô đơn?
Cẩm Lý bưng trái tim đầy chống trải nhấc từng bước chân.
Anh ngước mắt nhìn lên mặt trời vẫn còn chăm chỉ làm việc, thở dài một hơi.
" Chủ thượng lại thở dài, đây là lần thứ 2 trong ngày, cũng là lần thứ 2 của năm đó!"
" Lần gần đây nhất ta thấy người thở dài, chính là lúc người nhận chức chủ thượng nha!"
" Nội trong một ngày, chủ thượng đã thở dài nhiều bằng năm năm cộng lại."
" Vấn đề này nghiêm trọng rồi đây."
" Chúng ta vẫn là nên nói cho chưởng lão biết."
" Trở về liền báo cáo!"
Đám ám vệ cùng nhau bàn bạc nhiệt tình đến không thể nhiệt tình hơn. Nhân vật chính vẫn còn đang đi dạo phố, không hề biết giấc mơ thần bí đêm qua trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, càng không thể ngờ hơn chính là giấc mơ đó bị đoán thành mộng xuân.
Cẩm Lý dạo phố một mình nhàm chán đến chết, nhìn nhìn cảnh vật, liền bất giác nhớ đến quãng thời gian vô ưu vô lo cùng nhóc con lôi lôi kéo kéo.
Cẩm Lý nhàm chán muốn trở về nhà, bỗng một mùi hương thoảng qua vô tình xộc vào mũi.
" Nhóc con?" Cẩm Lý không hiểu vì sao thời điểm ngửi thấy mùi hương kia, lại nghĩ ngay đến nhóc con nhà mình, có lẽ nhớ đến sảng rồi.
Cẩm Lý không kìm được, tiếp tục thở dài một hơi.
Nhóc con làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ!
Càng đi dạo càng phiền lòng, Cẩm Lý quyết định không thèm đi nữa, quay đầu trở về nhà.
" Chủ thượng, thức ăn đã được chuẩn bị xong rồi."
" Có khoai rán chứ?"
" Đầu bếp đã dựa theo mô tả của người mô phỏng lại rồi."
" Ừm." Cẩm Lý phất tay áo, bước vào trong lâu.
" Chủ thượng, bàn bạc thế nào?"
" Tốt, chuyển lời xuống dưới, sắp xếp sáu sát thủ nhận nhiệm vụ ám sát hoàng thượng."
" Đây là đơn ám sát hoàng thượng thứ 3 trong tháng rồi, nội bộ triều đỉnh hiện tại quả nhiên là không ổn."
" Đợi thêm vài ngày, biết đâu làm một lần liền nhận được 10 lần thù lao."
" Chủ thượng, ngài thấy thế nào?"
Cẩm Lý lạnh nhạt:" Gửi tin mật vào cung, nói có người muốn ám sát hoàng thượng, kèm thêm thủ lao bọn họ trả..."
" Chủ thượng, người đây là đang định..." không làm vẫn đòi có ăn à?
Nếu bọn họ chuyển lời vào cung, hoàng thượng chắc chắn sẽ đem tiền ra để mua lại bọn họ, nhận tiền của hoàng thượng, bọn họ không cần phải thực hiện ám sát, vẫn có thể nhận được tiền nha!
Cẩm Lý mặt không đổi sắc, ngồi vào bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn, ra vẻ thần bí không đáp lại, chậm rãi gắp một miếng khoai rán.
Chậc, vẫn là không ngon lắm.
" Chủ thượng?"
" Không ngon." Cẩm Lý lắc đầu.
" Tôi sẽ phản ánh lại với đầu bếp."
Cẩm Lý trầm mặc không đáp ngầm đồng ý.
----
Cẩm Lý cho người báo vào cung, dự định kiếm thêm chút tiền chuẩn bị ăn tết, xây thêm một căn biệt viện để cuối đời hưởng lạc.
Kết quả, đợi đến hơn hơn nửa tháng vẫn không có tin tức gì từ phía hoàng cung, phía những kẻ thuê sát thủ thì đã bắt đầu mất kiên nhân.
Cẩm Lý cho người tiếp tục thả thêm tin tức, phía hoàng cung vẫn không hề có động thái.
Cẩm Lý:"..."
Phía hoàng cung biểu thị, nơi này chỉ có mạng, không có tiền, tới lấy thì lấy, tiền là không thể đưa ra.
Cẩm Lý:"..."
Vẫn là chém chết hắn đi.
Thoáng một cái, vậy mà đã trở về được một tháng rồi, Cẩm Lý nhàm chán ngồi trong lâu. Nhiều lúc bất tri bất giác lại nhớ đến nhóc con nhà mình.
" Chủ thượng, chúng ta làm gì tiếp theo?"
" Tiến hành đi." Cẩm Lý lạnh nhạt.
Cẩm Lý vốn là một con cá muối chính hiệu, thường ngày đi quanh lâu đều không hề thấy nhàm chán, hiện tại thì hay rồi, mới ở nhà một chút đã thấy nhàm chán muốn chết.
" Chủ thượng, ngài định ra ngoài sao?"
" Ừm."
" Hôm nay không có cuộc hẹn nào mà?" Kỳ lạ.Chủ thượng bình thường không phải là một bộ dạng nếu không cần thiết thì chắc chắn sẽ không ra khỏi lâu hay sao?
" Viễn cảnh." Cẩm Lý cũng cảm thấy, não mình bị hỏng rồi, trời mưa lớn như thế kia, còn đòi đi viễn cảnh.
Đây cũng là suy nghĩ trong đầu của đám thuộc hạ
Giấc mộng xuân kia thật đáng sợ quá đi, chủ thượng nhà bọn họ từ dễ hiểu trở nên cực kỳ khó hiểu rồi a! Bọn họ là sát thủ, bọn họ không phải thầy tâm lý, bọn họ từ chối hiểu những hành động kỳ lạ này.
Kết quả, trong ánh mắt nghi hoặc của Mộng Vân, Cẩm Lý ngồi xe ngựa rời đi.
Phu xe đột nhiên phải chịu mưa gió:"..."
Đám ám vệ đột nhiên cũng phải đội mưa gió:"..."
Chủ thượng, ngài không thể trở về như trước thì cũng không thể trong cái thời tiết mưa báo thế này kéo bọn họ đi viễn cảnh đâu, bọn họ muốn ở trong phòng luyện võ, nghỉ ngơi hơn.
Cẩm Lý ngồi trong xe ngựa, mặc dù đã được che chắn kỹ nhưng cũng không tránh khỏi bị nước mưa tạt vào y phục. Cẩm Lý phút trốc liền hối hận.
" Tìm một quán trọ nào đó nghỉ chân đi."
" Được, chủ thượng." Phu xe vui như mở cờ trong bụng, nhanh chóng tìm một quán trọ gần đó.
--- " Ể, kia có phải chủ thượng nhà chúng ta không?" Các đó không xa, một người trong đám sát thủ đang làm nhiệm vụ nhìn thấy Cẩm Lý bước vào quán trọ, kinh ngạc.
" Đúng là chủ thượng thật!!!"
" Chủ thượng hôm nay có hẹn ở đây sao?"
" Không có a! Mà nếu thật sự có, trong tình hình thời tiết như thế này, chủ thượng chắc chắn sẽ không đi mới phải."
" Giờ làm sao, có tiếp tục nhiệm vụ không?"
" Đương nhiên tiếp tục, chủ thượng cũng không chỉ như vẻ bề ngoài."
Ác ma đội lốt tiểu thịt tươi, các ngươi chưa được diện kiến bộ mặt ác ma của chủ thượng, cũng đừng nghĩ ngài thật sự là tiểu thịt tươi chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.