Cẩm Lý một mình lang thang giữa phố đông người.
Anh chỉ cần tùy tiện phóng tầm mất về một phía, liền có thể nhìn thấy người đang di chuyển xung quanh. Được bao quanh bởi nhiều người như vậy, tại sao một bóng người quen cũng không có, xung quanh nhiều người như thế, cớ sao vẫn cảm thấy cô đơn?
Cẩm Lý bưng trái tim đầy chống trải nhấc từng bước chân.
Anh ngước mắt nhìn lên mặt trời vẫn còn chăm chỉ làm việc, thở dài một hơi.
" Chủ thượng lại thở dài, đây là lần thứ 2 trong ngày, cũng là lần thứ 2 của năm đó!"
" Lần gần đây nhất ta thấy người thở dài, chính là lúc người nhận chức chủ thượng nha!"
" Nội trong một ngày, chủ thượng đã thở dài nhiều bằng năm năm cộng lại."
" Vấn đề này nghiêm trọng rồi đây."
" Chúng ta vẫn là nên nói cho chưởng lão biết."
" Trở về liền báo cáo!"
Đám ám vệ cùng nhau bàn bạc nhiệt tình đến không thể nhiệt tình hơn. Nhân vật chính vẫn còn đang đi dạo phố, không hề biết giấc mơ thần bí đêm qua trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, càng không thể ngờ hơn chính là giấc mơ đó bị đoán thành mộng xuân.
Cẩm Lý dạo phố một mình nhàm chán đến chết, nhìn nhìn cảnh vật, liền bất giác nhớ đến quãng thời gian vô ưu vô lo cùng nhóc con lôi lôi kéo kéo.
Cẩm Lý nhàm chán muốn trở về nhà, bỗng một mùi hương thoảng qua vô tình xộc vào mũi.
" Nhóc con?" Cẩm Lý không hiểu vì sao thời điểm ngửi thấy mùi hương kia, lại nghĩ ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815822/chuong-202.html