Lúc Cẩm Lý cả người ê ẩm đau nhức khó thở tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm ở trong căn phòng quen thuộc của Liên Thẩm Kỳ, cả người đang bị con chăn lớn Liên Thẩm Kỳ quấn chặt, có chút ngạt thở.
Cẩm Lý nghiêng người cựa quậy, dùng chút sức lực vừa khôi phục muốn thoát khỏi vòng tay cứng rắn nóng bức của Liên Thẩm Kỳ.
Trời thì nóng, nhóc con ôm trẫm chặt như thế, là muốn mưu sát trẫm hay gì.
Cẩm Lý cựa quậy một hồi vẫn không thể thoát khỏi vòng tay rắn chắc kia. Cẩm Lý thở dốc mấy hơi, cố gắng khởi động não nhỏ để tìm cách thoát khỏi vòng tay của Liên Thẩm Kỳ.
Cẩm Lý liếc mặt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cho dù là lúc ngủ, chân mày cũng không kìm được màu nhíu lại. Bình thường Liên Thẩm Kỳ đều rất nhạy cảm, anh chỉ cần động một chút y sẽ tỉnh lại ngay, hôm nay thì cựa quậy lâu như thế vẫn không có phản ứng.
Cẩm Lý vươn tay ra khỏi chăn, chạm lên mi tâm của Liên Thẩm Kỳ, nhẹ nhàng xoa nắm, muốn đem hai cái chân mày kia kéo giãn ra.
" Ừm." Liên Thẩm Kỳ thoải mái, từ cổ họng bật ra những âm thanh rên rỉ.
" Nhóc con, phiền phức." Cẩm Lý trách móc, gương mặt lại không thiếu đi dịu dàng, khóe miệng còn chậm rãi cong lên. Anh cưng chiều vòng tay ôm lấy Liên Thẩm Kỳ, chậm rãi vỗ lên lưng lớn của y.
" Ngủ ngon."
Cẩm Lý mặc dù đã ngủ rất lâu, cơ thể cũng nhức mỏi tê cứng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm lấy Liên Thẩm Kỳ, giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815817/chuong-197.html