" Mấy người không bắt sai người thật à?" Cẩm Lý run sợ.
" Tao bảo câm mồm, máy không nghe rõ?"
Cẩm Lý còn muốn thử xem có moi được chút tin tức hữu hiệu nào từ phía bọn bắt cóc không, ai ngờ bọn họ lại kín miệng như thế chứ, làm thế nào cũng không moi được chút tin nào cả. Cẩm Lý tự nhủ, phải ủy khuất mình thêm một lát.
" Mau thả tôi ra, mấy người có biết tôi là ai không?" Cẩm Lý hoảng sợ cựa quậy.
" Ngồi yên." Hai tên áo đen ngồi bên cạnh anh nhanh chóng giữ người lại.
" Các ngươi có biết Liên Thẩm Kỳ không? Anh ấy là người yêu của tôi đó."
" Câm miệng, nói không biết ngượng, bà chủ quả nhiên nói đúng."
Cẩm Lý:"..."
Chậc.
Vậy là không phải nhóc con trung úy kia làm bừa rồi.
Loan Hy: Hắn ta không cần làm bừa có được hay không? Hắn không rảnh rỗi tự mang việc vào người đâu. Nhìn trung tướng nhà hắn xem. sắp ép chết hắn rồi đây. Người bị bắt cóc cũng không phải lỗi của hắn ta... trung tướng ngài đừng tỏa khí lạnh nữa, nóng đến mấy cũng không cần. Cảm ơn.
Cẩm Lý đoán được người phía sau là ai rồi, cũng không còn phải giả bộ liễu yếu đào tơ nữa, trực tiếp thoát khỏi trói buộc của đám người áo đen dùng vài đường cơ bản đã có thể đánh gục bọn họ. Cẩm Lý ném hết người ra ghế sau, chính mình ngồi vào ghế lái.
Với một người đã rất nhiều lần thi bằng lái xe như anh, việc điều khiến ô tô còn dễ hơn ăn cháo nữa. Đấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815814/chuong-194.html