" Thiếu tướng, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi."
Người trên giường vừa cử động, tiểu người máy nhỏ bằng nắm tay người luôn túc trực bên cạnh liền nhào xuống, ôm lấy cổ người trên giường. Người trên giường còn chưa mở mắt, tay đã chuẩn xác bắt lấy người của người máy, không chút nương tình ném đi.
Người máy bay một vòng trên không trung, lăn lộn đập vào cửa.
Người máy lật đật chưa kịp đứng lên, cửa đã bị đẩy ra, khiến nó một lần nữa ngã lăn xuống sàn, bị cánh cửa che khuất.
" Thiếu tướng, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Huhu."
Người bước vào chưa kịp được nhìn rõ là ai, đã hai chân bốn cẳng bay về phía giường bệnh, ôm lấy người trên giường.
Trên giường hiện tại làm gì còn người nữa chứ, thứ hắn ôm lấy chỉ là đống chăn đệm mềm mại mà thôi.
Mà vị thiếu tướng chỉ vừa mới mở mắt kia, đang trầm mặc đứng ở một góc giường, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn ta.
Loan Hy bị thiếu tướng đại ca ca nhìn đến người nổi đầy da gà, run sợ bỏ đống chăn trong tay xuống, nửa ngồi nửa bò trườn ra xa.
Người máy nhỏ lúc này mới thoát khỏi cánh cửa, tâm tình không tốt tiến tới bên cạnh Loan Hy, không nặng không nhẹ nhấc chân dẫm lên tay Loan Hy, phát ra âm thanh điện tử:" Con gà đáng chết, lại không để ý bổn đại gia."
Loan Hy bị dẫm vào tay, vội vàng rụt tay lại:" Người máy khốn nạn, lại dẫm vào bàn tay ngọc ngà của ta."
Một người một máy náo loạn đến phiền phức, vị thiếu tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815790/chuong-170.html