Từ Phó Dương trong lòng xúc động, trở lại trên giường, với lấy điện thoại.
Hơn 3 giờ sáng!
Từ Phó Dương trầm mặc, cuối cùng vẫn là gọi đến một dãy số.
[ Alo.] Giọng nói đầu dây bên kia có chút khàn, rõ là vẫn còn đang ngủ ngon bị đánh thức.
[ Cẩm Lý!] Từ Phó Dương dè dặt gọi.
[ Ừ, có chuyện gì sao?] Cẩm Lý đang ngủ lại bị làm phiền tâm tình cực kỳ không tốt, nhưng đối phương là nhóc nhà anh a! Ngoài sủng y ra thì anh cũng không còn cách nào.
[ Anh có rảnh không?]
[ Rảnh.] Nếu không tính đến chuyện đang ngủ bị gọi làm phiền thì anh đúng là đang rất rảnh, rảnh rỗi nên mới được đi ngủ đây!
[Em... em vừa mới mơ một giấc mơ.]
[ Gặp ác mộng sao?]
[ Cũng không thể gọi là ác mộng được]
[....] Cho nên!!
[ Anh có muốn nghe em kể không?]
[ Muốn.] Trẫm có thể nói là không muốn không? Trẫm còn phải ngủ, sáng mai dậy sớm ghi hình nữa.
[ Vừa rồi, em có mơ một giấc mơ, trong mơ em là một hoàng thượng, sức khỏe không được tốt cho lắm...] Từ Phó Dương ngập ngừng, mơ mơ hồ hồ kể toàn bộ giấc mơ cho Cẩm Lý.
Cẩm Lý nghe Từ Phó Dương kể, tâm tình biến đổi không ít.
[ Em...]
[ Sao thế? Anh có cảm thấy, vị hoàng thượng kia...]
[ Không sao, chỉ là giấc mơ mà thôi, em đừng quá để tâm.] Cẩm Lý ngắt lời Phó Dương.
[ Nhưng giấc mơ đó rất chân thực, người ấy còn không ngừng gọi tên anh nữa.]
[ Chắc là em nhớ anh quá, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-tien-ty-khong-dang-mot-xu/1815777/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.